Posts

Showing posts from November, 2009

Cân bằng (Balance)

Image
Nhân có bạn nhận xét về sự cân bằng. Xin có vài lời: Từ khi biết nghĩ, tôi luôn tự tìm cách cân bằng mình. Quả thật là tai hại khi mất cân bằng. Tôi có ông chú ruột. Trước kia, đi bộ đội, đánh được vài trận thì bị bắt và ngồi tù Việt nam Cộng hoà tại Phú Quốc. Mấy chú lính Bắc 54 đánh chú tôi một trận và mắng: "Bọn tao chạy Cộng sản vào tận trong này, sao chúng mày còn chạy theo đánh chúng tao? Đ..mẹ cái bọn điên này..." . Đấy là chuyện chú tôi. Ông phải ngồi ở Phú Quốc 6 năm, gia đình không ai nghĩ chú tôi còn sống vì đơn vị báo mất tích. Sau 6 năm, ngày trao trả tù binh, chú tôi về. Chú gầy lắm, đứng không vững nhưng vẫn cười vì nhìn thấy cờ đỏ sao vàng (có nghĩa là chú không bị ngồi ở phía bên cờ vàng ba sọc nữa, vì nếu chú ở bên cờ vàng thì đồng nghĩa với ngồi tù ở Phú Quốc bởi chú là bộ đội cụ Hồ; và cũng tương tự, nhưng ở nghĩa khác, giống như lính Cộng Hoà sau ngày 30/4 di tản thành công và thấy được cờ Hợp Chủng Quốc vậy) . Đó là chuyện chính trị. Từ ngà

Hạnh phúc mong manh

Image
Có bà Tây dạy con một cách rất nghiêm túc rằng: "Con ơi, cuộc sống là những ngày và ngày buồn nhiều hơn ngày vui". Hình như thế (?) Những lúc không biết nói chuyện với ai, tôi viết blog . Đó là hạnh phúc mong manh. Tôi đang cảm thấy hạnh phúc và tôi có thể mất nó bất cứ lúc nào. Hiện tại, tôi khoẻ, bố mẹ tôi khoẻ, anh em tôi khoẻ và đặc biệt: các con tôi khoẻ (tôi không nhắc tới vợ tôi) nhưng... tất cả những cái đó sẽ được bao lâu và khi nào nó chấm dứt. Có thể ngày mai, nếu con tôi ốm, mà virus thì khắp nơi... có mà ĐẦY!! (nói theo cách nói của người Việt) thì... hạnh phúc sẽ tạm thời ra đi vài ... ngày rồi nó sẽ... nhả cho mình một ngày... rồi thì "những ngày" đó , sẽ "buồn nhiều hơn ngày vui". Vậy, chúng ta có thể gục ngã bất cứ lúc nào... Con tôi ốm, tôi phải đưa nó vào viện trong đêm. Bắt taxi, nghĩ tới mấy bệnh viện công đang quá tải mà rùng mình - người nằm la liệt. Tôi quen (có lẽ là thân) giáo sư, phó viện, nhưng cứ nhìn thấy