Thêm một chút bàn về ông Trần Chung Ngọc

.
Thực ra, tôi đã gần như quên hẳn ông Trần Chung Ngọc, nhưng có bức thư của một người quan tâm, tôi có viết lại vài dòng. Bức thư đó như sau:



Chào anh,

Định viết trả lời cẩn thận cho anh mấy lần nhưng không hiểu sao cứ quên. Mong anh thông cảm.

Nếu anh là người tin Chúa, anh cũng biết rằng ma quỉ là có thật. Chúng là thần linh nên chúng ta phải dựa vào Chân thần và lẽ thật để chống lại chúng. Nếu chúng ta dùng sức của riêng ta, chúng sẽ đánh bại ta.

Có những người do sự xúi giục của ma quỉ, vô tình hay hữu ý, họ không biết là đang sống theo chỉ dẫn của chúng - họ kiêu ngạo, chửi bới người khác, kích động lòng hận thù..

Đọc hầu như tất cả các bài của ông Trần Chung Ngọc, ta đều thấy ông ta ngay lập tức chửi bới, nhục mạ kẻ khác, coi mình là vĩ đại ngay từ những câu văn đầu tiên. Đó là biểu hiện dễ nhận thấy nhất khi một người đang bị ma quỉ xui khiến, dẫn dắt.


Nếu mình bị cuốn theo chửi bới, nhục mạ người khác, cảm thấy bất an thì mình sẽ rơi ngay vào bẫy của ma quỉ vì bản thân ông Ngọc cũng không biết ông đang bị ma quỉ dẫn dắt và ma quỉ thì rất khôn ngoan.


Cũng như anh, khi đọc một số bài viết của ông Ngọc, tôi cảm thấy cần phải nói để tôn vinh danh Chúa, cố gắng nói theo lẽ thật, không hằn học hay tức giận, tuy nhiên, để nói chuyện với kẻ không biết mình bị ma ám, bị điên hay vĩ cuồng là điều không thể.


Rất tiếc là ông Ngọc lại được rất nhiều người tung hô, trong đó, có cả người tôi cho hiền lành và tốt bụng như bố đẻ ra tôi. Nếu tôi không nhầm thì bố tôi cũng có lần ca ngợi ông này.


Nếu anh hay vào facebook hay các mạng xã hội khác, anh sẽ thấy người Việt nam hay chửi rủa nhau, căm ghét nhau vì chính kiến, vì quan điểm khác nhau, sẵn sàng chửi bới, nhục mạ, thậm chí sẵn sàng hẹn nhau ra để đâm chém vì khinh bỉ nhau là chuyện thường ngày.

Sống trong xã hội như thế, việc ông Ngọc được tung hô, được coi là ..."vĩ nhân" (mặc dù, ở Mỹ, người ta chẳng biết ông là ai) là chuyện cũng dễ hiểu đối với một dân tộc ít ơn phước, kém phát triển và phản Chúa như dân tộc Việt nam.


Tôi cũng để ý một vài bài viết, bình luận ngắn của một số tri thức yêu Chúa ở nước ngoài thì đều thấy họ có một bài viết (nếu tôi nhớ không nhầm thì tối đa là 2 bài viết) về ông Ngọc. Họ đều nói ngắn gọn, cụ thể, không đôi co, hằn học, và hơn hết, tôi thấy họ đều rất bận để có thể trả lời và nói chuyện với một tâm hồn bị ma quỉ làm cho u mê, kiêu ngạo và bệnh hoạn như ông Ngọc. Tôi tin rằng nhiều người yêu Chúa khác cũng không có thời gian và sự quan tâm đến tâm hồn hầu như không thể cứu vãn của ông Ngọc nên họ không đoái hoài, bình luận hoặc để gì đến ông ta.


Có một điều tôi nghĩ là anh cũng nên quan tâm là Chúa Trời không chỉ yêu chúng ta mà Chúa yêu cả kẻ thù của chúng ta, yêu cả những tâm hồn bệnh hoạn và lầm lạc. Vì vậy, một đứa con lầm lạc như ông Ngọc sẽ làm Đức Chúa Trời đau hơn nhiều lần chúng ta vì tất cả chúng ta đều do Chúa tạo nên. Giống như anh và tôi đẻ ra những đứa con, một trong số chúng đi sai đường, không theo ý ta thì nỗi buồn là lớn lắm.


Tôi vừa đọc wiki nhận định về ông Ngọc, trong đó có câu như sau:


"Các bài viết của ông được đăng trên trang Giao điểm và Sách hiếm, thể hiện các quan điểm thiên tả, thân cộng, chống Kito giáo và tự nhận là ủng hộ Phật giáo"

Theo wiki


Anh thấy wiki có viết sai không ?


Qua thư anh, tôi mới biết là ông Ngọc đã mất, tôi cũng chẳng vui, chẳng buồn, có chăng chỉ tiếc cho một linh hồn và hi vọng chỉ có Chúa mới có thể tha tội cho ông ta. Và lâu rồi, tôi hoàn toàn không quan tâm tới ông ta nữa dù ông là tiến sĩ học ở Mỹ, thân cộng sản, nhiều "fan" hâm mộ, ủng hộ ông Hồ Chí Minh hay gì gì đi nữa.

Tôi có những quan tâm riêng, bận nuôi dạy những đứa con của mình và cố gắng sống tốt nhất có thể và như bạn MC Phan Anh đã có lần nói: "Cố gắng trở thành người tốt" vì bản chất con người, ai cũng vậy, đều có cái tôi, cái xấu luôn ẩn chứa bên trong.


Anh cũng biết là chúng ta không thể thay đổi thế giới, chỉ có Chúa làm được việc đó, việc của chúng ta là sống tốt nhất có thể vì Chúa Trời đã ban cho chúng ta cuộc sống, và hãy làm nó đẹp lên cho bản thân chúng ta, cho cả cộng đồng chứ không phải chỉ nghĩ đến mình, gia đình mình mà thôi.


Tôi cũng tin rằng đó cũng là lý do mà một số tổ chức đã không trả lời khi anh gửi tập tài liệu tôi cho là anh đã dày công nghiên cứu về vấn đề ông Ngọc vì tôi nghĩ là một số tổ chức có thể có những quan điểm không giống anh, một số tổ chức khác có thể có nhiều mối quan tâm quan trọng hơn việc của cá nhân ông Ngọc.


Chúng ta có thể lo lắng về tầm ảnh hưởng tiêu cực của ông Ngọc đối với nhiều người lầm lạc. Điều đó đúng, và đó có thể là lý do chính tôi đã viết một vài bài về ông Ngọc và đăng trên blog cá nhân; và tôi cũng tin rằng, vì lý do đó, anh cũng sưu tầm, và viết một số tài liệu anh cho là quan trọng để những ai quan tâm có cái nhìn đúng hơn về con người này.


Ông ta đã mất, riêng về tầm ảnh hưởng tiêu cực của ông đối với cộng đồng, tôi nghĩ ông mất là điều tốt, song chỉ tiếc cho linh hồn đó, đã sống một đời, và những gì ông ấy viết vẫn còn đó, người đời sẽ đọc lại, sẽ nguyền rủa một linh hồn vì "ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ" anh ạ.


Sống bình an anh nhé. Chúng ta có thể góp phần cho cộng đồng, bản thân mình ta, không thể thay đổi cộng đồng, và quan trọng hơn hết, bản thân chúng ta phải sống có trách nhiệm với mình, với gia đình mình, tự thay đổi mình cho phù hợp với tiến bộ chung.


Nếu ai cũng làm như vậy, tôi tin là chúng ta sẽ có một xã hội phát triển và sẽ có ít người như ông Ngọc và những người ủng hộ ông hơn.


Chúc anh khỏe !



HQ






* . Trần Chung Ngọc là ai ? Sách hiếm.net ? Lòng tin bị đánh đổ?

* . Giáo sư Trần Chung Ngọc tâm sự trong những ngày cuối

*. Lòng tin bị đánh đổ? (Câu chuyện Adam, Eva)

* . Bác sĩ Thanh trả lời Trần Chung Ngọc 

* .Người đàn ông tự bay lên trời bằng cách đập cánh

* .Người chơi đùa cùng sư tử

*. Lòng tin bị đánh đổ?

*. Lòng tin có bị đánh đổ? ("Vĩ nhân" Trần Chung Ngọc !)

Comments

Popular posts from this blog

Ngàn lý do để tôn vinh Chúa

ĐỘ NẶNG CỦA PHÍM ĐÀN PIANO (HAY TRỌNG LƯỢNG CẢM ỨNG PHÍM ĐÀN) - Tại sao phím đàn piano của tôi chơi cứng?

Nhạc Jazz là gì và làm thế nào để "thưởng thức" nó?