Tại sao tôi tin Chúa? Vì không còn trẻ nữa, tôi cũng không tìm thấy tín ngưỡng nào tốt hơn. Sự ngờ vực có lẽ là bản chất của con người. Nếu tôi có thể nhìn thấy những dấu lạ của Chúa như một số môn đồ Chúa ngày xưa, có lẽ tôi đã không ngờ vực, song Chúa nói : "Phước cho những kẻ chẳng thấy mà tin" (Giăng 20:29). Hàng ngày, sau khi làm việc, tôi ra biển ngồi nhìn mọi người nô đùa với sóng biển mà thương xót cho thân phận mình và họ. Họ được sống, được thấy, được cảm nhận, được hạnh phúc, được yêu thương, có thể bị ghét bỏ và phải chết. Tôi cầu xin Chúa một dấu lạ để tôi thực sự tin rằng Chúa tồn tại. Song thời nay, chắc chẳng còn ai được thấy điều đó nữa. Họ phải tự cảm nhận, tự thấy, tự trải nghiệm để tìm ra câu trả lời cho mình. Hôm qua là một ngày mệt mỏi, chẳng phải lý do gì mà chỉ do tôi mệt vì không phải ở tuổi thanh xuân nữa. Tôi nhìn chặng được mình đã qua và chặng đường sẽ phải đi hoặc có thể không đi được (vì một lý do nào đó) mà tự nhiên thấy buồn. Tấ
Bạn có thể nhận thấy rằng một số cây đàn piano dễ chơi hơn; những cái khác đòi hỏi nhiều nỗ lực hơn. Một số cây đàn piano cảm thấy đồng đều, mượt mà từ nốt này sang nốt khác, trong khi những cây khác dường như mỗi phím cần được chơi đặc biệt để tạo ra âm sắc đồng đều. Các lý do cho điều này là khác nhau, bao gồm búa mềm hơn hoặc cứng hơn, máy đàn nặng hơn hoặc nhẹ hơn, có độ khít, chặt hơn hoặc lỏng lẻo hơn, bộ phận mới hơn so với bộ phận cũ hơn, hoặc máy của đàn có được điều chỉnh đúng (hoặc được điều chỉnh) hay không, thiết kế của nhạc cụ, thiết kế của phòng âm thanh và thậm chí cả thời tiết, nhưng tất cả đều nằm trong một chủ đề: ĐỘ NẶNG CỦA PHÍM (touchweight). Hầu hết các nghệ sĩ dương cầm đều biết rằng các loại đàn piano có cảm ứng (bao gồm độ cứng của phím, độ bật) rất khác nhau. Nhưng ít người thực sự hiểu tại sao. Một số người đã lưu ý rằng những cây đàn piano mới hơn dường như có những thao tác khó hơn, và những cây đàn cũ hơn, đã được chơi nhiều, thường có những thao tác
Ghost Rider Tôi xem Ghost Rider nói về anh chàng lương thiện, muốn giúp mọi người chống lại thế lực của ma quỉ nên đã phải mặc lấy hình hài của quỉ dữ, mang quyền năng của nó, đầu bốc lửa, phóng mô tô như bay để chống lại chính quyền lực của chúng. Bộ phim không phải không nói lên điều gì. Nhiều khi, đối với một số kẻ, chúng ta không thể nói chuyện được bằng ngôn từ văn minh, vì có nói chăng nữa, họ cũng không hiểu; chúng ta bắt buộc phải dùng ngôn từ của họ, dù có thích hay không, như thế, may ra, họ mới hiểu. Những đối tượng này thường là thiểu năng, và chỉ hiểu một loại ngôn ngữ giao tiếp. Ở Việt nam, Nhân quyền là một từ xa xỉ. Ở đây chỉ có... "chia quyền" chứ không có "nhân quyền". Nếu thằng nào nói những điều chúng không thấy không phù hợp với tiêu chuẩn của chúng, một ngày đẹp trời, sẽ sai một bọn "khuyển, ưng" , đầu trâu, mặt ngựa đến nện cho hắn một trận thì hắn sẽ phải im mồm. Chẳng trách gì ai! Có những ngày, gần như cả nướ
Comments
Post a Comment