"Short life"....


.


Ngày xưa, tôi thích nhạc cổ điển vì sự hài hòa của nó, dần dần, tôi thích phá cách một chút, thích Pop, chút Rock, Disco; về sau, tôi thích nhạc Jazz vì âm thanh chát chúa, ngang tai, có vẻ như rất mâu thuẫn nhưng có qui luật của nó.

Nhiều người nghe nhạc Jazz một lúc rồi đứng dậy bỏ đi vì không nghe nổi; nhiều khi nhạc cổ điển họ cũng không nghe nổi thì làm sao họ nghe được nhạc Jazz, và tôi tự nghĩ như vậy.


Lỗi không phải tại họ, họ không được đào tạo hoặc có thể họ bị khiếm khuyết một điều gì đó.

Tôi không trách ai, và cũng chẳng trách mình, chúng ta chỉ là nạn nhân khi chúng ta dường như rất khó khăn hoặc không thể làm được một việc gì đó.

Kinh Thánh sách Roma, đoạn 5, câu 12 viết:

"Cho nên, như bởi một người mà tội lỗi vào trong thế gian, lại bởi tội lỗi mà có sự chết, thì sự chết đã trải qua trên hết thảy mọi người như vậy, vì mọi người đều phạm tội".

Vâng, bởi Adam, Eva phạm tội mà chúng ta đã trở thành nạn nhân của sự chết, của bất toàn và khiếm khuyết.


Ta tạm hiểu như vậy.


Con người là khiếm khuyết, không khiếm khuyết thì ta đã không chết. Có người khiếm khuyết lộ ra, có người ẩn bên trong và được bao phủ bằng vẻ hào nhoáng. Khi khiếm khuyết, họ không thể làm được những việc mà người khác có thể làm bình thường. Tỉ như một người không có tay và chân, bạn ấy không thể chơi đàn piano, song không vì thế mà bạn ấy không tư duy được như người khác.

Có người sợ độ cao, leo lên nhà vài tầng, ra ban công nhìn xuống đất là thấy chóng mặt. 
Có người thần kinh rất mạnh, cuộc sống của họ không thể không có những trò mạo hiểm - họ tìm cách để có cảm giác mạnh như leo núi, nhảy "bungee" (nhảy từ trên cao), thậm chí có những người chỉ thích leo núi bằng tay không, không có công cụ hỗ trợ hoặc leo các tòa nhà cao tầng trong thành phố...

Có những kẻ bị khiếm khuyết trong tình yêu, hình như họ không thể yêu ai ngoài yêu mình, tuy nhiên, họ sợ ai đó phải khổ như mình hoặc giống mình, đặc biệt là những đứa con của họ.

Họ không yêu, họ chỉ sợ, sợ ai đó khổ như mình, đặc biệt là những đứa con.


Tôi là một trong những kẻ đó, tôi không thể yêu ai, chỉ yêu mình, song từ ngày tôi có những đứa con, tôi không hiểu sao mình thương chúng thế. Tôi sợ tất cả, tôi sợ chúng giống tôi, phải đi con đường của tôi đi. Và vì tôi có những sai lầm trong nuôi dưỡng chúng, bởi tôi quá thương chúng, nhiều khi thương quá sức mình mà trở nên nóng giận. 

Tôi quá sợ chúng bị làm sao, và tất nhiên là tôi sợ chúng bị làm sao còn hơn sợ chính bản thân mình bị làm sao.

Tóm lại, tôi thích chúng hạnh phúc hơn tôi, và đó có thể là bắt đầu của một tình yêu. 


Rồi tôi hiểu hơn rằng bố mẹ tôi đã yêu tôi như thế nào, lo cho chúng tôi ra sao, hi sinh nhiều thế nào. Điều đặc biệt hơn là khi chúng tôi có những đứa con, bố mẹ tôi có vẻ còn thương con chúng tôi hơn chính bản thân chúng tôi thương chúng, và nhiều lúc, tôi tưởng như mình không thể hiểu nổi về tình yêu đó.

Và tôi đã hiểu, đó là tình yêu và sự hi sinh.
Và tôi cũng hiểu rằng thế gian tồn tại nhờ tình yêu, sự hi sinh và Chúa Giê su chính là những điều đó.


Tôi nhìn thế giới xung quanh mà trong triết học gọi là "khách thể" (object) và tôi là "chủ thể" (subject)
Tôi quan sát và vẫn thấy mình không yêu ai, kể cả vợ mình, tuy  nhiên, tôi biết là tôi thương những đứa con.

Và tôi biết mình bị khiếm khuyết hay bị dị tật trong tình yêu. 
Tôi không thể yêu ai ngoài những đứa trẻ của tôi?


Nếu một ngày, bố mẹ, anh em tôi bị làm sao, tôi sẽ lặng lẽ làm điều gì đó cho họ nếu tôi còn sống và đủ sức. Tôi không muốn khóc, tôi không muốn than vãn, tôi muốn làm điều gì đó, nói điều gì đó, và tôi vẫn bị khiếm khuyết, tàn tật trong tình yêu vì tôi không thể yêu ai, tôi chỉ biết rằng cuộc sống là khổ đau và không ngoại lệ với cha mẹ, anh em mình nếu họ không biết đến Chúa Giê su.

Vâng, tôi thương họ vì họ không có hi vọng vào một Cứu Chúa - một thế giới vĩnh cửu.

Phải chăng tôi là kẻ tâm thần, đầy sợ hãi? 

Vâng, cũng có thể nếu bạn nghĩ vậy, song bạn thử nghĩ xem, nếu không có cái gì đáng để hi vọng thì đời người có tệ không?

Mọi người dường như đang đi tìm cái khiếm khuyết của mình, tôi cũng vậy, và tôi phát hiện ra rằng mình  không thể yêu ai. 

Và đó là điều rất tệ hại...



Tuy nhiên, ngoài con cái, bố mẹ, anh em, nếu tôi thấy một đứa trẻ hoặc đồng loại bị nạn, bị đói, tôi có thể làm điều gì đó cho họ nếu tôi có thể. Tôi cũng chẳng yêu họ, tôi chỉ biết rằng, trần gian là khổ, và nếu chúng ta không có hi vọng vào một thế giới khác, vào một Cứu Chúa thì sự chết là thảm họa lớn bởi chúng ta đã được sống, được nhìn thấy mặt trời, núi rừng, đồng cỏ, dòng sông, con suối và biển cả; bởi chúng ta được ăn, được sống, hít thở không khí trong lành nơi rừng rậm, nơi biển xanh hoặc núi cao... 



Và như ai đó đã từng nói:

"Nếu sự chết là hết thì cuộc đời giống như bữa cơm ngon dành cho tử tù trước khi ra pháp trường."


Một khúc nhạc, một lời nói, một đoản văn có thể bạn không muốn nghe hoặc trót phải nghe như cái loa phường. 

Và nếu đoạn văn bạn vừa đọc của tôi giống như cái loa phường thì bạn hãy cố quên đi nhé.



Chúc các bạn có những ngày tốt đẹp !



HQ

Comments

Popular posts from this blog

Ngàn lý do để tôn vinh Chúa

ĐỘ NẶNG CỦA PHÍM ĐÀN PIANO (HAY TRỌNG LƯỢNG CẢM ỨNG PHÍM ĐÀN) - Tại sao phím đàn piano của tôi chơi cứng?

4. Trần Chung Ngọc là ai? sachhiem.net? Lòng tin có bị đánh đổ?