Dù có đi bốn phương trời lòng vẫn nhớ về Hà Nội...
. Viết cho các con và những người bạn - những người đã và đang ủng hộ tôi: "Dù có đi bốn phương trời lòng vẫn nhớ về Hà Nội Hà Nội của ta, Thủ Đô yêu dấu Một thời đạn bom, một thời hòa bình" Cu cậu chảy nước mắt khi nghe bài hát. Cu cậu mới 10 tuổi, cậu không muốn bố biết cu cậu khóc vì chẳng có lý do gì để khóc, nhưng bố biết có một lý do rất đáng để cu cậu buồn và lý do đó rất đẹp, bố biết và bố tự hào về cậu lắm. Bố bắt đầu giải thích để cu cậu hiểu tình cảm rất đẹp của cậu, và là người đàn ông, dù buồn đến đâu cũng cố đừng khóc vì bố muốn cậu luôn tỉnh táo để sống một cuộc sống ít nhất là ý nghĩa đối với chính cu cậu. Bố bảo: - Ngày con ở Mỹ một năm, con có nhớ Hà nội không? Cu cậu bảo: "Có" . Bố lại hỏi: - Tại sao con nhớ Hà nội? Nó bảo Hà nội có ông bà nội ngoại và ngoài cái đó ra, cu cậu không hiểu còn lý do gì đó để cu cậu nhớ, chỉ biết rằng cu cậu rất nhớ Hà nội và không chỉ mình cu cậu, hai đứa em, một đứa lên 7 một đứa hơn 4 tuổi đều n