Nguyễn Nhã Thụy viết về Đào Hiếu
Nguồn: Đào Hiếu's blog ...Không sao, Đào Hiếu vẫn viết. Ông bảo, cuốn sách cuối đời của ông sẽ là một cuốn hồi ký. Ông nói: “Dù mình chẳng có gì quan trọng, nhưng vì đã bầm dập qua nhiều chế độ, qua các thời khắc lịch sử đáng nhớ nên cũng có chuyện để viết.” Với thơ, tiểu thuyết, truyện ngắn, tạp văn v.v…, Đào Hiếu vẫn chưa “cày” xong thửa ruộng của đời ông. Ông vẫn đang gieo hạt và chờ cây trái sinh sôi. Sự sinh sôi cũng đồng nghĩa với ban tặng và xoa dịu. Còn nói theo Goethe thì: “Duy nhất cái gì sinh sôi là thật” . Như vậy thì nhà văn sống thật, viết thật lại phải thua thiệt, đắng cay ư? Trong số tác phẩm của Đào Hiếu, không hiểu sao, tôi lại thích nhất những bài tạp văn của ông. Đọc tạp văn Đào Hiếu, cảm nhận một chiều sâu văn hoá và nét tinh tế của tâm hồn. Khi đọc lại "Những Bông Hồng Muộn" , tôi thấy Đào Hiếu viết mấy câu thơ thay lời tựa rất thú vị: Tác phẩm của tôi là chiếc lá rụng Rơi vào bụi hồng Những chiếc lá rụng không ai nhặt Bị go...