Nguyễn Nhã Thụy viết về Đào Hiếu

Nguồn: Đào Hiếu's blog


...Không sao, Đào Hiếu vẫn viết. Ông bảo, cuốn sách cuối
đời của ông sẽ là một cuốn hồi ký. Ông nói: “Dù mình chẳng có gì quan trọng, nhưng vì đã bầm dập qua nhiều chế độ, qua các thời khắc lịch sử đáng nhớ nên cũng có chuyện để viết.”





Với thơ, tiểu thuyết, truyện ngắn, tạp văn v.v…, Đào Hiếu vẫn chưa “cày” xong thửa ruộng của đời ông. Ông vẫn đang gieo hạt và chờ cây trái sinh sôi. Sự sinh sôi cũng đồng nghĩa với ban tặng và xoa dịu. Còn nói theo Goethe thì: “Duy nhất cái gì sinh sôi là thật”.

Như vậy thì nhà văn sống thật, viết thật lại phải thua thiệt, đắng cay ư?

Trong số tác phẩm của Đào Hiếu, không hiểu sao, tôi lại thích nhất những bài tạp văn của ông. Đọc tạp văn Đào Hiếu, cảm nhận một chiều sâu văn hoá và nét tinh tế của tâm hồn. Khi đọc lại "Những Bông Hồng Muộn", tôi thấy Đào Hiếu viết mấy câu thơ thay lời tựa rất thú vị:

Tác phẩm của tôi là chiếc lá rụng

Rơi vào bụi hồng

Những chiếc lá rụng không ai nhặt

Bị gom lại giữa vòng xoáy

Có người bật lên que diêm

Nhóm thành ngọn lửa.

*

Ngọn lửa nhỏ không dùng để làm gì

Vẫn có thể đốt lên điếu thuốc


Giữa cuộc đời mênh mông




HQ

Comments

Popular posts from this blog

Ngàn lý do để tôn vinh Chúa

ĐỘ NẶNG CỦA PHÍM ĐÀN PIANO (HAY TRỌNG LƯỢNG CẢM ỨNG PHÍM ĐÀN) - Tại sao phím đàn piano của tôi chơi cứng?

Nhạc Jazz là gì và làm thế nào để "thưởng thức" nó?