Đọc "Mạt Lộ" của Đào Hiếu
Câm lặng... Chìm đắm trong suy nghĩ... Buồn! Đứa thứ 3 nhà tôi, 12 tháng tuổi hơi bị sốt. Hai đứa kia vẫn vui đùa, nhảy nhót. Chúng nó vẫn chưa hiểu cuộc đời sẽ dành cái gì cho chúng. Đánh răng cho đứa con gái 4 tuổi. Tôi bảo: "Bố không đánh răng cho con mãi đâu nhé. Khi nào con lớn, con phải tự đánh răng lấy" . Nó bảo: "Con lớn bằng từng nào thì người ta chôn bố xuống đất? ". ?! Nó vẫn hay lạc đề như thế! Chẳng là, hôm tết, theo thường lệ, cả nhà vợ về thăm mộ các cụ, mẹ nó bảo là khi nào chết, người ta chôn các cụ xuống đất như thế. Nó cũng có vẻ hiểu. Sáng hôm qua, cả nhà đi chơi, thăm một khu đô thị mới. Ở đó cũng có một nghĩa địa. Tôi dừng xe lại chỉ cho các con và bảo: - Khi nào chết, người ta sẽ "chuyển nhà" ra đây ở. Con gái 4 tuổi lại hỏi: -Thế ở một mình hả bố? -Ừ! Tôi trả lời. Đời chẳng dài lắm. Tôi năm nay đã 45. Tôi bảo con gái: -Khi nào con bằng tuổi bố thì người ta sẽ chôn bố xuống đất. Tôi buồn chuyện gì nhỉ