Hạnh phúc mong manh 2
Vào xem "blog" của ông Hồ Hải mới biết Đào Hiếu gãy chân. Chẳng dám so sánh Đào Hiếu với con tôi vì ông đáng tuổi bố tôi, nhưng nhân chuyện ông gãy chân thì nghĩ đến thằng con của tôi vừa sinh nhật 6 tuổi được 2 ngày thì ngã từ trên đàn piano xuống gãy tay. "Hoạ vô đơn chí" (tai họa thường xảy đến liên tiếp, dồn dập). Khi gặp nạn, người ta thường luống cuống, không minh mẫn, do đó thường gặp phải các rủi ro khác; và càng nhiều rủi ro thì càng mệt mỏi, càng mất bình tĩnh, dẫn đến hoạ nó tiếp tục đổ xuống, nối tiếp như quân cờ Đô mi nô. Trên quan điểm đó, tôi cố giữ bình tĩnh và "ngồi chờ" xem quân cờ Đô - mi - nô tiếp theo đổ xuống tôi là cái gì? Vì vậy, tôi mong bác Hiếu giữ bình tĩnh và chóng khỏi bệnh. Tôi lại đọc đến câu kết của bác Hải trong bài "THĂM ANH ĐÀO HIẾU" và cười vì nó "rất bác Hải" bởi tính hoài nghi trong suy nghĩ của bác: "Và ngay cả bây giờ cũng đã chắc là không có lạc đường? Sinh ra làm kiếp ngườ...