Suy nghĩ từ một bài viết và những lời bình luận trên facebook
Quả thực, tôi phải ngồi rất lâu mới "nuốt" nổi bài viết này của tác giả Thảo Nguyễn trên trang web có lẽ là của Bộ Công An với cái tên Đại Tướng Trần Đại Quang:
"600.000 hộ dân điêu đứng không bằng một Phương Uyên?"
Đối với tôi, việc giảm án cho Phương Uyên là một bước đi vô cùng lớn của Đảng Cộng sản trong việc hiểu biết lẫn nhau giữa những người khác chính kiến.
Một trong những quyền của con người là quyền được nói. Nếu ai nói khác mình thì giết, thì chém là việc của thời trung cổ, không phải thế kỷ 21.
Tôi sinh ra ở đây, con tôi chắc sẽ sống ở đây, con các bạn chắc cũng sẽ vậy.
Bạn sẽ nghĩ gì khi một ngày, Việt Nam có một thể chế Chính trị khác, con bạn nói lên những điều nó nghĩ theo cách các bạn nghĩ và hàng loạt những lời bình luận theo kiểu: "Ngu quá!", "Tổ bà con mặt... dầy", "Giết cả nhà nó đi".., và họ chĩa mũi dùi về phía con bạn?
Và tôi cũng thực sự không biết người bình luận chửi Phương Uyên hay họ chửi chính tác giả bài viết.
Nhưng dù là chửi ai thì tôi cũng không cho là phải.
Đảng Cộng sản lãnh đạo Cách mạng Việt nam từ năm 1930 đến nay đã được 83 năm. Trước năm 1975, không thể phủ nhận, đa số người Việt đã theo ông Hồ Chí Minh, ủng hộ cuộc chiến tranh của dân tộc.
Có lẽ rất nhiều lần, các bạn cho rằng Chính Quyền Mỹ cướp phá Việt Nam, can thiệp vào công việc nội bộ của Việt Nam, gây nhiều tội ác đối với dân tộc này...
Phải cay đắng mà nói rằng, các bạn nói không sai.
Tôi không thích và không bao giờ chấp nhận việc can thiệp của Hòa kỳ theo cách này.
Trên đời, chẳng ai làm đúng hết. Có kẻ sai nhiều, kẻ sai ít, và có kẻ sai rất nhiều. Một thằng tướng cướp, gây nhiều tội ác, nhưng khi nó hoàn lương, trở thành công dân mẫu mực thì chẳng có gì mà phải suốt ngày nói về quá khứ của nó.
Người Mỹ đã sớm nhận ra sai lầm của họ trong cuộc chiến ở Việt Nam từ rất lâu rồi. Nhưng với vai trò đầu tàu thế giới, chúng ta không nên đòi hỏi công bằng từ cường quốc này vì từ ngày có trái đất đến nay, đã bao giờ có công bằng thực sự hay chưa?
Sai lầm vốn là bản chất của con người, không có sai, làm sao có đúng, nhưng vấn đề là phải biết mình sai. Chủ nghĩa phát xít đã phạm những sai lầm ghê gớm cho nhân loại, nhưng biết nhìn nhận sai lầm đã giúp người Đức, người Nhật ngửng cao đầu tiến bước và vô hình dung, họ đã một lần nữa bắt thế giới phải nể phục vì khả năng hồi sinh và sức mạnh tập thể.
Cuộc chiến chống Mỹ và Chính phủ thân Mỹ - Việt nam Cộng Hòa, kéo dài 20 năm đã cướp đi khoảng trên dưới 3 triệu người Việt Nam, kể cả hai phía.
Đã bao giờ chúng ta tự hỏi là chúng ta muốn độc lập dân tộc, ấm no hạnh phúc hay Chủ Nghĩa Xã Hội?
Nếu các bạn còn nghĩ rằng Chủ nghĩa Xã hội và Chủ Nghĩa Cộng sản là có thực thì xin các bạn dừng lại tại đây và đừng đọc bài viết của tôi nữa.
Bạn tôi có nói rằng trái đất rộng, có kẻ được sinh ra nơi đất đai trù phú, kẻ sinh ra nơi khô cằn, kẻ được sinh ra lành lặn dưới ánh sáng mặt trời; kẻ bị sinh ra tật nguyền nơi tối tăm dơ bẩn, kẻ được sống nơi bờ biển cát trắng; kẻ sống trên đồi núi hiu quạnh... Và loài người đang tìm mọi cách để được ấm no cho mình, cho gia đình mình trước, sau đó là nghĩ cho đồng loại để bất công đừng có quá nhiều trên hành tinh này.
Nhưng thử hỏi, từ ngày trái đất được sinh ra đến nay, đã bao giờ hết bất công chưa?
Chúng ta không buông súng chấp nhận bất công, song hãy hiểu cho rằng bất công là một phần trong cuộc chơi.
Lý tưởng của Chủ nghĩa Xã hội đã sụp đổ. Người "anh, em" Trung Quốc thì không đáng tin cậy, Bắc Triều Tiên thì quá nhiều tai tiếng, người bạn bên kia bán cầu là Cuba thì cũng không khấm khá gì.
Vậy, phải chăng chúng ta là "đỉnh cao của thế giới" trong khi chúng ta mới chỉ đủ ăn, còn rất nhiều người còn rất khổ, không đủ những chi phí chữa bệnh thông thường, không có quyền tối thiểu của con người là được sống ấm no, được chữa bệnh và luôn bị đe dọa bởi "ông hàng xóm" không lấy gì làm hữu hảo.
Vấn đề độc lập dân tộc và ấm nó hạnh phúc:
Mặc dù là đồng minh thân cận của Mỹ nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ người Nhật, người Hàn, người Philippin, và ngay cả người Đài Loan không có độc lập dân tộc. Còn ấm no hạnh phúc thì không ai phủ nhận điều kiện của những quốc gia này hơn chúng ta gần như về mọi mặt, trừ Philippin.
Song, việc ấm no hạnh phúc hay không còn phụ thuộc vào bản thân người dân nước đó chứ không phải lúc nào cũng do ngoại cảnh.
Các bạn sẽ bảo rằng: "À cái thằng này, ý mày nói là cuộc chiến chống Mỹ là vô nghĩa hả, mày là thằng phản động hả, giết cả nhà mày đi, hơn 3 triệu đồng bào chết là vô nghĩa hả, mày bảo chúng tao là ngu hả, hơn 3 triệu vong linh là ngu hả, đồ phản quốc..."
Vâng, nước Đức, nước Nhật, và cả nước Ý đã có một thời rất ngu.
Nếu bạn cho đại chiến thế giới thứ II là cần thiết, không đúng, không sai thì tôi cũng cho là cuộc chiến chống Mỹ 20 năm của chúng ta là cần thiết và không đúng, không sai.
Song rất tiếc là đa số người Nhật, người Đức và cả người Ý đều cảm thấy hổ thẹn và sai lầm về cuộc chiến đó.
Còn bạn nghĩ thế nào về cuộc chiến của chúng ta thì tùy bạn.
Đảng Cộng sản thành lập năm 1930, tháng 8 năm 1945 khai sinh nước Việt nam Dân chủ Cộng hòa, đến nay đã được 83 năm thì cũng chỉ là một triều đình, một thể chế Chính Trị trong 4000 năm lịch sử. Đảng Cộng sản chỉ đại diện cho dân tộc Việt nam khoảng từ năm 1945 đến vài năm sau năm 1975. Sau đó, lòng tin của người dân vào Đảng đã mất đi và đến nay, không thể phủ nhận là còn rất ít. Bạn ra ngay ngoài cửa, tất nhiên không phải cửa của Bộ Công an, và hỏi tất cả người dân lao động xem họ nghĩ gì về Đảng. Bạn đừng mặc áo cảnh sát, hãy ăn mặc lôi thôi như một người dân bình thường. Họ sẽ cho bạn câu trả lời.
Nếu bạn tự cho mình là "số ít tinh hoa" hay "vượt trội" của dân tộc Việt Nam thì bạn hãy đừng quên rằng, Đảng Cộng sản là đại diện của giai cấp công - nông hay của những kẻ khốn khổ.
Giai cấp công nhân là giai cấp lãnh đạo, không phải "số ít tinh hoa" hay "vượt trội".
Ngày xưa, tôi được học chính trị như thế.
Những người khốn khổ mà không tin Đảng nữa thì Đảng sẽ dựa vào ai?
Bầu trời xanh kia hết mưa lại nắng. Một ngày, thể chế của các bạn sẽ không còn nữa. Tôi mong muốn một sự thay đổi, nhưng hơn hết, tôi muốn một sự thay đổi từ trong từng con người Việt Nam, không phải giết, chém, chửi nhau là ngu, là đồ nọ, đồ kia.
Việc đó tôi thấy hợp hơn ở một khung cảnh chợ búa ít học chứ không phải một môi trường tranh luận lành mạnh.
HQ
"600.000 hộ dân điêu đứng không bằng một Phương Uyên?"
Đối với tôi, việc giảm án cho Phương Uyên là một bước đi vô cùng lớn của Đảng Cộng sản trong việc hiểu biết lẫn nhau giữa những người khác chính kiến.
Một trong những quyền của con người là quyền được nói. Nếu ai nói khác mình thì giết, thì chém là việc của thời trung cổ, không phải thế kỷ 21.
Tôi sinh ra ở đây, con tôi chắc sẽ sống ở đây, con các bạn chắc cũng sẽ vậy.
Bạn sẽ nghĩ gì khi một ngày, Việt Nam có một thể chế Chính trị khác, con bạn nói lên những điều nó nghĩ theo cách các bạn nghĩ và hàng loạt những lời bình luận theo kiểu: "Ngu quá!", "Tổ bà con mặt... dầy", "Giết cả nhà nó đi".., và họ chĩa mũi dùi về phía con bạn?
Và tôi cũng thực sự không biết người bình luận chửi Phương Uyên hay họ chửi chính tác giả bài viết.
Nhưng dù là chửi ai thì tôi cũng không cho là phải.
Đảng Cộng sản lãnh đạo Cách mạng Việt nam từ năm 1930 đến nay đã được 83 năm. Trước năm 1975, không thể phủ nhận, đa số người Việt đã theo ông Hồ Chí Minh, ủng hộ cuộc chiến tranh của dân tộc.
Có lẽ rất nhiều lần, các bạn cho rằng Chính Quyền Mỹ cướp phá Việt Nam, can thiệp vào công việc nội bộ của Việt Nam, gây nhiều tội ác đối với dân tộc này...
Phải cay đắng mà nói rằng, các bạn nói không sai.
Tôi không thích và không bao giờ chấp nhận việc can thiệp của Hòa kỳ theo cách này.
Trên đời, chẳng ai làm đúng hết. Có kẻ sai nhiều, kẻ sai ít, và có kẻ sai rất nhiều. Một thằng tướng cướp, gây nhiều tội ác, nhưng khi nó hoàn lương, trở thành công dân mẫu mực thì chẳng có gì mà phải suốt ngày nói về quá khứ của nó.
Người Mỹ đã sớm nhận ra sai lầm của họ trong cuộc chiến ở Việt Nam từ rất lâu rồi. Nhưng với vai trò đầu tàu thế giới, chúng ta không nên đòi hỏi công bằng từ cường quốc này vì từ ngày có trái đất đến nay, đã bao giờ có công bằng thực sự hay chưa?
Sai lầm vốn là bản chất của con người, không có sai, làm sao có đúng, nhưng vấn đề là phải biết mình sai. Chủ nghĩa phát xít đã phạm những sai lầm ghê gớm cho nhân loại, nhưng biết nhìn nhận sai lầm đã giúp người Đức, người Nhật ngửng cao đầu tiến bước và vô hình dung, họ đã một lần nữa bắt thế giới phải nể phục vì khả năng hồi sinh và sức mạnh tập thể.
Cuộc chiến chống Mỹ và Chính phủ thân Mỹ - Việt nam Cộng Hòa, kéo dài 20 năm đã cướp đi khoảng trên dưới 3 triệu người Việt Nam, kể cả hai phía.
Đã bao giờ chúng ta tự hỏi là chúng ta muốn độc lập dân tộc, ấm no hạnh phúc hay Chủ Nghĩa Xã Hội?
Nếu các bạn còn nghĩ rằng Chủ nghĩa Xã hội và Chủ Nghĩa Cộng sản là có thực thì xin các bạn dừng lại tại đây và đừng đọc bài viết của tôi nữa.
Bạn tôi có nói rằng trái đất rộng, có kẻ được sinh ra nơi đất đai trù phú, kẻ sinh ra nơi khô cằn, kẻ được sinh ra lành lặn dưới ánh sáng mặt trời; kẻ bị sinh ra tật nguyền nơi tối tăm dơ bẩn, kẻ được sống nơi bờ biển cát trắng; kẻ sống trên đồi núi hiu quạnh... Và loài người đang tìm mọi cách để được ấm no cho mình, cho gia đình mình trước, sau đó là nghĩ cho đồng loại để bất công đừng có quá nhiều trên hành tinh này.
Nhưng thử hỏi, từ ngày trái đất được sinh ra đến nay, đã bao giờ hết bất công chưa?
Chúng ta không buông súng chấp nhận bất công, song hãy hiểu cho rằng bất công là một phần trong cuộc chơi.
Lý tưởng của Chủ nghĩa Xã hội đã sụp đổ. Người "anh, em" Trung Quốc thì không đáng tin cậy, Bắc Triều Tiên thì quá nhiều tai tiếng, người bạn bên kia bán cầu là Cuba thì cũng không khấm khá gì.
Vậy, phải chăng chúng ta là "đỉnh cao của thế giới" trong khi chúng ta mới chỉ đủ ăn, còn rất nhiều người còn rất khổ, không đủ những chi phí chữa bệnh thông thường, không có quyền tối thiểu của con người là được sống ấm no, được chữa bệnh và luôn bị đe dọa bởi "ông hàng xóm" không lấy gì làm hữu hảo.
Vấn đề độc lập dân tộc và ấm nó hạnh phúc:
Mặc dù là đồng minh thân cận của Mỹ nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ người Nhật, người Hàn, người Philippin, và ngay cả người Đài Loan không có độc lập dân tộc. Còn ấm no hạnh phúc thì không ai phủ nhận điều kiện của những quốc gia này hơn chúng ta gần như về mọi mặt, trừ Philippin.
Song, việc ấm no hạnh phúc hay không còn phụ thuộc vào bản thân người dân nước đó chứ không phải lúc nào cũng do ngoại cảnh.
Các bạn sẽ bảo rằng: "À cái thằng này, ý mày nói là cuộc chiến chống Mỹ là vô nghĩa hả, mày là thằng phản động hả, giết cả nhà mày đi, hơn 3 triệu đồng bào chết là vô nghĩa hả, mày bảo chúng tao là ngu hả, hơn 3 triệu vong linh là ngu hả, đồ phản quốc..."
Vâng, nước Đức, nước Nhật, và cả nước Ý đã có một thời rất ngu.
Nếu bạn cho đại chiến thế giới thứ II là cần thiết, không đúng, không sai thì tôi cũng cho là cuộc chiến chống Mỹ 20 năm của chúng ta là cần thiết và không đúng, không sai.
Song rất tiếc là đa số người Nhật, người Đức và cả người Ý đều cảm thấy hổ thẹn và sai lầm về cuộc chiến đó.
Còn bạn nghĩ thế nào về cuộc chiến của chúng ta thì tùy bạn.
Đảng Cộng sản thành lập năm 1930, tháng 8 năm 1945 khai sinh nước Việt nam Dân chủ Cộng hòa, đến nay đã được 83 năm thì cũng chỉ là một triều đình, một thể chế Chính Trị trong 4000 năm lịch sử. Đảng Cộng sản chỉ đại diện cho dân tộc Việt nam khoảng từ năm 1945 đến vài năm sau năm 1975. Sau đó, lòng tin của người dân vào Đảng đã mất đi và đến nay, không thể phủ nhận là còn rất ít. Bạn ra ngay ngoài cửa, tất nhiên không phải cửa của Bộ Công an, và hỏi tất cả người dân lao động xem họ nghĩ gì về Đảng. Bạn đừng mặc áo cảnh sát, hãy ăn mặc lôi thôi như một người dân bình thường. Họ sẽ cho bạn câu trả lời.
Nếu bạn tự cho mình là "số ít tinh hoa" hay "vượt trội" của dân tộc Việt Nam thì bạn hãy đừng quên rằng, Đảng Cộng sản là đại diện của giai cấp công - nông hay của những kẻ khốn khổ.
Giai cấp công nhân là giai cấp lãnh đạo, không phải "số ít tinh hoa" hay "vượt trội".
Ngày xưa, tôi được học chính trị như thế.
Những người khốn khổ mà không tin Đảng nữa thì Đảng sẽ dựa vào ai?
Bầu trời xanh kia hết mưa lại nắng. Một ngày, thể chế của các bạn sẽ không còn nữa. Tôi mong muốn một sự thay đổi, nhưng hơn hết, tôi muốn một sự thay đổi từ trong từng con người Việt Nam, không phải giết, chém, chửi nhau là ngu, là đồ nọ, đồ kia.
Việc đó tôi thấy hợp hơn ở một khung cảnh chợ búa ít học chứ không phải một môi trường tranh luận lành mạnh.
HQ
Hoan hô Huy Quang! Viết hay lắm.
ReplyDeleteTuyệt vời, hi vọng là em ko bị bắt khi khen anh viết hay
ReplyDeletebài viết tuyệt vời
ReplyDeletenhàm. nên đổi giọng điệu đi, đảng đã thay đổi từng ngày (dù rất chậm) còn những người chống đảng vẫn cứ dùng 1 cái giọng điệu cũ rích từ cách đây mấy chục năm thì có lẽ khó mơ tới ngày đảng sụp đổi được thưa các bạn "dân chủ"
ReplyDeletep/s: tôi đang sống tại 1 nước "democracy" và tôi cũng là dân thường, chả có can hệ gì với chính quyền, nên chắc tôi ko bị chụp mũ là dư luận viên,hồng vệ binh chứ ạ ?
Hồng vệ binh/dư luận viên được trả tiền và Hồng vệ binh/dư luận viên không công khác nhau chỗ nào ?
DeleteChỗ "ngu", "ngu" chỗ nào ? Chỗ không có tiền mà vẫn làm .
các bạn dân chủ có biết sai lầm nghiêm trọng và cơ bản nhất của các bạn là gì ko? là các bạn đã gom tất cả những người đảng viên hoặc có cảm tình với đảng thành 1 loại đối tượng đồng nhất, duy nhất, 1 loại đối tượng bất biến trong mấy chục năm qua, và đo đó các biện pháp gọi là "đấu tranh dân chủ" của các bạn không thay đổi. các bạn nên biết rằng , ngay cả nội bộ của đảng, cũng có người bảo thủ, cũng có người cấp tiến, còn với dân thường nói chung, lại còn đa dạng hơn nữa, các bạn chế ra 1 cái mũ "dư luận viên" và "hồng vệ binh" rồi dễ dàng chụp lên bất cứ ai nói trái ý kiến các bạn, nếu con đường của các bạn cho rằng cái sự "democracy" đó là tất yếu , là duy nhất đúng đắn, thì bạn đang hành xử y chang những người bảo thủ trong đảng, điểm khác biệt duy nhất (và quan trọng nhất) , là họ có quyền lực, còn các bạn thì không. Và dĩ nhiên, với 1 người dân bình thường, các bạn chả khác gì những ông bảo thủ kia, và việc gì họ phải nghe lời các bạn.
ReplyDeleteKhi nào các bạn mới hiểu ra những điều đơn giản đó đây?
Tôi xin nhắc lại tôi không phải là DƯ LUẬN VIÊN và HỒNG VỆ BINH, tôi đang là 1 kĩ sư làm việc ở nước ngoài, lương tháng nhận từ "bọn tư bản", và gia đình tôi gốc trung lưu ở sài gòn từ trước năm 1975, tôi cũng ko ưa gì chính quyền hiện nay nhưng tôi ko bao giờ đặt niềm tin vào những nhóm người lố lăng tự xưng là "đấu tranh dân chủ" như các bạn đây!
điều cuối cùng xin gửi riêng cho tác giả là nếu có điều kiện và thời gian rảnh, anh nên đến Cuba 1 lần để thấy cuộc sống của họ, dĩ nhiên ko phải là thiên đường nhưng ko đến nỗi địa ngục như Mĩ tuyên truyền. Hệ thống phúc lợi xã hội của họ rất tốt(so sánh tương đối với năng lực cả nước trong điều kiện bị cấm vận). Triều Tiên thì tôi chưa có dịp đến nên tôi ko dám bàn. Nhưng tôi sẽ ko phán 1 lời nhận xét nào trừ khi tôi tự cảm nhận và tự nhìn thấy. Đừng tin vào những thứ propaganda, cho dù là từ bất cứ bên nào, bạn nhé.
DeleteỞ Cuba 95% dân không xài điện thoại di động và internet
DeleteCảm ơn bạn đã dành thời gian cho tôi! Tôi nghĩ là tôi hiểu những gì bạn viết. Tôi rất thích bài hát "Chút thơ tình của người lính biển", thơ Trần Đăng Khoa, phổ nhạc NS Hoàng Hiệp, trong đó có câu: "Đất nước gian lao chưa bao giờ bình yên...". Tôi có viết lên suy nghĩ của mình về điều đó và có vài bài viết liên quan. Hi vọng bạn bớt chút thời gian đọc và cũng mong rằng bạn hiểu tôi hơn:
ReplyDeletehttp://huyquangpiano.blogspot.com/2013/07/at-nuoc-gian-lao-chua-bao-gio-binh-yen.html
Đây:
http://huyquangpiano.blogspot.com/2013/07/at-nuoc-gian-lao-chua-bao-gio-binh-yen-2.html
Và Đây:
http://huyquangpiano.blogspot.com/2013/07/vai-dong-suy-nghi-khi-oc-viet-cong-tu.html
Cám ơn bạn!
HQ
Chào HuyQuangpiano!
ReplyDeleteMình là Thùy Linh, gần đây mới biết đến blog của bạn. Bạn viết hay, điềm tĩnh, tỉnh táo...Đây chính là phong cách mà các blogger và các nhà báo nên có được.
Cho phép mình share về blog mình nhé: buudoan.com (buudoan.blogspot.com).
Cám ơn bạn nhiều.
Bạn chỉ nên viết là đảng csVN đã tồn tại 83 năm thôi,chứ không phải họ lãnh đạo đất nước,mà nước VNDCCH đến 8/1945 mới khai sinh...rồi từ đó đến nay,mấy chục năm còn có VNCH,tóm lại là tôi thích chính xác.Còn nội dung bài viết tôi không lạm bàn gì.
ReplyDeleteBạn nói đúng, Việt Nam Dân chủ Cộng hòa khai sinh tháng 8 năm 45. Tôi đã sửa.
ReplyDeleteÝ kiến thứ 2 của bạn:
Mặc dù có mặt của Việt Nam Cộng hòa, nhưng từ thời Tổng thống Ngô Đình Diệm, đa số người Việt đều ủng hộ cuộc kháng chiến chống Mỹ, trong đó có rất nhiều người miền Nam. Wiki viết: "Mỹ không công nhận kết quả Hiệp định Genève tuy nhiên vẫn tuyên bố ủng hộ nền hòa bình tại Việt Nam và thúc đẩy sự thống nhất hai miền Nam Bắc Việt Nam bằng các cuộc bầu cử tự do dưới sự giám sát của Liên Hiệp Quốc. Tuy nhiên, những nguồn tin khác nhau chỉ ra cho Tổng thống Mỹ Eisenhower thấy khoảng 80% dân số Việt Nam sẽ bầu cho Hồ Chí Minh nếu cuộc tổng tuyển cử được thi hành. Do đó Mỹ thực tế lại ủng hộ việc Việt Nam Cộng Hòa từ chối tổ chức Tổng tuyển cử tự do thống nhất Việt Nam".
Link đây:
http://vi.wikipedia.org/wiki/Hi%E1%BB%87p_%C4%91%E1%BB%8Bnh_Gen%C3%A8ve,_1954
Chính quyền VNCH có đó, nhưng đa số người dân Việt Nam lúc đó đều ủng hộ ông Hồ Chí Minh. Đảng Cộng sản là đại diện của số đông người Việt thời đó.
Cám ơn bạn đã góp ý!
Cảm ơn anh Quang về bài viết, tôi thích nhất điều anh đề cập đến là ý dân, vâng hãy cứ hỏi người dân xem họ nghĩ gì về chế độ thì có thể biết vận nước ra sao. Tôi nhớ có lần đi taxi tại Singapore, tôi hỏi người lái xe về cuộc sống tại đó, ông lái xe cỡ tuổi U60 nói "Đây là đất nước tuyệt vời, chính phủ mẫu mực nhất, tôi sẽ không tìm cuộc sống ở nơi nào khác ngoài đất nước này", nghe rồi tôi chạnh nghĩ tới các bậc cầm quyền Singapore sẽ nghĩ gì khi biết lòng của người dân của họ. Singapore non trẻ, không có 4000 năm lịch sử, không có nhiều anh hùng, không có danh hiệu "khu phố văn hóa", "gia đình văn hóa", không có nhiều khẩu hiệu, áp phích cổ động, không 3 sẵn sàng, không đoàn thể, mặt trận như ta nhưng có những thần dân lương thiện yêu nước, kính phục nhà cầm quyền đúng như cụ Nguyễn Trãi có viết "Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân".
ReplyDeleteNếu cuộc chiến tranh "chống Mỹ" là cần thiết, cuộc chiến tranh chống lại Cộng Sản và Chủ Nghĩa Xã Hội bây giờ chắc còn cần thiết hơn, theo ý tác giả .
ReplyDeleteĐây là một thằng dở hơi, thừa hơi, nhảm nhí. Trình của chú mày còn non lắm, không có ý chửi chú mày. Bởi vì cần nhiều những thằng như chú mày hơn để có độc lập tự do, dân chủ, ấm no hạnh phúc; để có thể chế mới công bằng ? (Phải rèn luyện thêm ở thế giới bên kia thì may ra óc chú mày mới to ra được)
ReplyDeleteThô bỉ, quá thô bỉ! việt cộng không còn là con người.
DeleteThis comment has been removed by the author.
ReplyDeleteCám ơn tất cả các bạn đã góp ý !
Delete