Thành phố thức vì một con người
Có một khoảng cách rất lớn giữa ta và họ nếu nói về cả nhân cách và nhận thức. Ở Việt Nam, nếu có ai đó nằm ở trên đường, chẳng ngạc nhiên gì khi rất ít người sẵn sàng đưa người đó vào bệnh viện vì nhiều lý do: thứ nhất, người nhà người bị nạn có thể tưởng bạn là người gây ra chuyện này và có thể bạn bị đánh; thứ hai, có một văn hóa khốn nạn cho rằng nếu bạn cứu một người mà thần chết đã định lấy đi, nhà bạn phải có người thế chỗ; thứ ba, chúng ta đều bận bịu lo lắng, đấu tranh với cuộc sống bề bộn, đầy hổ lốn của ô nhiễm, khạc nhổ, tham nhũng, mất tình người của một xã hội, một cơ chế không phù hợp mà đã đến lúc nên thay đổi; chúng ta đều bận bịu lo lắng, đấu tranh với cuộc sống mà ở đó, hàng năm có hàng chục ngàn người chết vì tai nạn giao thông, rất nhiều người chết vì ô nhiễm, ung thư, đâm chém. Vì vậy, dường như chúng ta càng ngày càng cảm thấy vô cảm với nỗi đau, mất mát của kẻ khác vì chính chúng ta là nạn nhân của những nỗi đau và mất mát đó. Kết quả cuối cùng của một xã h...