Tình yêu cuộc sống, và điều gì làm mẹ gấu buồn?


Thực ra, chẳng có chuyện gì đáng bàn.
Tôi chơi với một cậu (tạm gọi là bạn). Hắn làm ăn cũng được, sống tiết kiệm vì thời sinh viên, hắn đã trải qua những khó khăn. Hắn mang được cả bố mẹ từ quê ra Hà Nội, chăm sóc được các em ăn học. Hắn có tiền và đất đai nhưng hắn vẫn ở nhà cấp 4 (nhà 1 tầng cũ). Hắn làm lưới chống muỗi, lắp điều hòa, có tủ lạnh, ti vi, nhưng hắn quyết không xây nhà vì hắn cho thế là đủ. Hắn cũng chẳng mua ô tô vì hắn thấy không cần, hắn cho con hắn học trường làng với lý do là hắn muốn con hắn được rèn luyện.

Thực ra, hắn có phần đúng. Hắn chi tiêu tiết kiệm và nhiều khi, đi chơi với hắn, tôi cảm thấy mệt về cách chi tiêu chi li của hắn.

Hắn chắc chắn quá. Đơn giản là vậy !

Jack London (1876-1916)

Tôi nghĩ đến truyện "Tình yêu cuộc sống" của nhà văn Mỹ Jack London kể về anh chàng bị lạc, bị đói. Và sau khi được cứu, chàng có đủ đồ ăn nhưng vẫn giấu khắp nơi để đề phòng lúc đói. Có lẽ đó là bệnh tâm lý.
Khi người ta đã quá khổ, lúc đáng lẽ phải được sướng thì họ vẫn không chịu sướng vì đối với họ, có đồ để ăn, có nhà để ở là sướng lắm rồi, không đòi hỏi hơn.

Đó là khả năng sinh tồn và nó có mặt tích cực.

Rồi một ngày, anh chàng tôi kể trên thấy cần phải thay đổi. Hắn bung ra, xây nhà, mua ô tô. Nhà hắn xây rất nhiều tiền, lát sàn bằng những loại gỗ tự nhiên quí hiếm. Đương nhiên, suy nghĩ là tự do của mỗi người, song tôi thấy hắn xa cách tôi hay nói cách khác là không giống tôi.

Hôm qua, đọc trên Vnexpress thấy đăng "Dinh thự hơn chục tỷ đồng của doanh nhân Đà Nẵng", tôi lại thấy "phòng khách được trang trí bởi bộ sofa bằng gỗ nu quý hiếm" rồi "cầu thang đặt lát gỗ gõ đỏ, nhập từ Lào, có độ dày 5 phân mỗi miếng". Ngôi nhà có nhiều người khen là "Tuyệt" và cũng có bạn chê "nhà này mà đẹp sao? Chỉ thấy là sử dụng nhiều gỗ và đá thiên nhiên"...

Tôi cũng đánh giá thấp ngôi nhà đó. Tất nhiên là có nhiều người còn xây nhà đắt tiền hơn ngôi nhà này, sử dụng nhiều gỗ tự nhiên hơn nhưng khi đã lên mặt báo, chủ nhân sẽ thành cái bia để mọi người bắn hay bình luận, khen chê.
Còn thằng tôi gọi là ... bạn ở trên thì người khen, người chê ít hơn. Riêng tôi, tôi muốn hắn đi đường hắn, tôi đi đường tôi.

Chuyện nó giàu hơn hay nghèo hơn tôi không phải vấn đề, vấn đề là nếu tôi là nó, tôi sẽ không làm như nó.

Tối về, nghe vợ đọc cho con câu chuyện gấu bắc cực. Truyện có tên: "What makes me sad?" (Điều gì làm cho tôi buồn?) 

(Written and Illustrated by Heidi and Howorth)

Gấu bắc cực nhỏ chưa bao giờ thấy tuyết trước đó. Nó đã cảm thấy tuyết ở dưới chân, ngửi thấy trên đầu mũi, thấy lạnh trên lưỡi nhưng chưa bao giờ được nhìn.
(Little Polar Bear had never seen snow before.He had felt it beneath his paws, felt it smelt on the end of his nose, felt in cold on his tongue but he had never seen it.)

Nó được sinh ra xung quanh là tuyết, ở trong một cái hang tối, ấm cúng và bây giờ, đã đến lúc phải ra đi. Với cái chân khỏe, mẹ nó đào và ánh sáng tràn vào hang.
(He was born surrounded by snow, in a snug dark den and now it was time to leave. His mum dug with her powerfull paws and bright light flooded.)

Gấu nhỏ nheo mắt. Ánh sáng thật sáng.
Với đôi mắt chưa quen với ánh sáng, xung quanh đều chói chang.
(Little bear squinted. This light was so bright.
All around in every direction it was white through bleary eyes, ever so bright.)

Nó cảm thấy lạ khi ở ngoài, bụng dạ nó bồn chồn, chân nó run rẩy và tuyết rất trơn.
(It felt strange to be outside, his tummy felt nervous, his paws felt wolbbly and this snow was...)

Nó thích cái hang tối, ấm của nó và nó đã thấy buồn khi phải rời đi.
(He loved his warm dark den and he was very sad to be leaving it.)

"Sao chúng ta không ở lại đây?" Nó hỏi mẹ gấu.
"Chúng ta cần thức ăn" mẹ gấu cười nói, "và ở đây không có nhiều."
Gấu nhỏ nhìn xung quanh. Mẹ đã đúng. Chẳng có gì để ăn cả. Nó nhìn đâu cũng thấy tuyết và tuyết.
("Why can't we stay here?" - He ask mummy bear,
"We need food," said mummy bear smilling, "and there in not a lot here."
Little bear looked all around him. Mummy bear was right. There was nothing to eat.
Everywhere he looked, there was snow.)

Rồi chúng bắt đầu đi. Mặt trời ở cao trên trời. Chúng đi, đi và đi.
Khi mặt trời xuống thấp như chạm xuống chân trời, chúng dừng lại.
"Chúng ta vẫn chưa tới hả mẹ?" Nó hỏi mẹ gấu.
"Chưa," - mẹ gấu trả lời, "Chúng ta vẫn còn chặng đường dài phải đi."
(So they started to walk. The sun was high in the sky. They walked and walked and walked. When the sunny finally dipped low enough in the sky to look like it touched the ground, they stopped.
"Are we there yet?" Ask little bear.
"No," repllied mummy bear, "we still have a long way to go.")

Đêm đó, khi gấu nhỏ cuộn tròn trong lớp lông mềm, dày và ấm của mẹ, nó lại cảm thấy điều gì đó, điều gì đó sâu thẳm trong tâm can.
Nó nhớ cái hang.
Nó nhớ sự an toàn và ấm áp.
(That night, as little bear curled up into mummy bear's warm soft fur, he felt something again, something deep in his stummy. He missed the cave. He missed the warmth and the safety.)

Ngày mới hôm đó lạnh, khó khăn và dài. Nó thực sự chỉ muốn quay trở về cái hang ấm, tối và đầy tuyết.
(This new day had been cold, hard and long. He really wanted to just go back home to his warm dark snowy den.)

Nó nhìn chằm chằm vào trăng sáng trên trời và mí mắt nó sụp xuống, nó sắp ngủ thiếp đi.
(He starred at bright moon in the sky and soon his eyelids felt heavy and he managed to fall asleep.)

Khi chúng tiến đến gần biển, băng mỏng dần và mỏng dần.
"Hãy cẩn thận," - mẹ gấu nhắc nhở, "ở đây rất nguy hiểm. Băng mỏng, nếu chúng ta rơi xuống, sẽ rất khó khăn để bơi hoặc leo lên".
(As they got nearer to the sea, the pack ice was getting thinner and thinner.
"Be careful," warned mummy bear, "it is dangerous here.The ice is thin, but if we fall through, it will be difficult to get out or to swim.")

Mẹ gấu thử một bước nữa, nhưng băng vỡ ra. Gấu nhỏ đã rất lo lắng. Mẹ gấu cười hiền hậu:"Hãy nhìn mẹ," mẹ gấu nói tiếp:"Thay vì đặt cái chân to lên băng và làm băng vỡ thêm, nó trượt trên bụng".
(She tried one more paw but the ice was cracking. Little bear was very worried. Mummy bear smiled a kind smile:
"Watch me," she said. Instead of placing her great big paw on the ice and causing more cracks, she slid onto her belly.)


"Mẹ làm gì đấy mẹ?" Gấu nhỏ cười hỏi. "Mẹ nhìn rất buồn cười, hãy thử đi con, sẽ hay đấy!"
("What are you doing mummy?" Asked litted bear laughing. "You look funny."
"I am spreading my weight," replied mummy bear. "Try it, it is fun."Little bear did so. Mummy bear was right. It was fun.)

Bây giờ, băng đã dày trở lại. Gấu nhỏ bấy giờ đã cảm thấy đói, bụng nó kêu ọc ọc.
"Cuộc sống luôn khó khăn như vậy hả mẹ?". Nó hỏi.
(The ice was now thicker again. Little bear was hungry now, his stummy growlded.
"It is always so hard mummy?". He asked.)

Mẹ gấu nhìn nó đăm chiêu một lúc trước khi trả lời.
(His mum looked very thoughtful for sometime before answering.)

"Đã có thời, khi băng còn dày và chắc. Đã có nhiều hải cẩu để săn và để ăn. Nhưng không khí bây giờ đã ấm lên. Chúng ta cần phải đi xa hơn để có thể tìm thấy đồ ăn".
("There was a time when the ice stayed thick and strong. There were many seals to hunt and eat. But the air is warmer now. We have to travel further to find food.")

"Thế giới của chúng ta đang thay đổi, và chúng ta cần phải làm những gì có thể để sống sót. Khi mẹ nhìn con, mẹ biết chúng ta vẫn có tương lai," mẹ gấu cười, mặc dù mắt mẹ rất buồn.
("Our world is changing, so we have to do what we can to survive in it. When I look at you, I know we still have a future," she smiled.
Her eyes were very sad though.)

"Có một điều vẫn làm cho mẹ tràn đầy vui sướng." Và mẹ gấu cười nụ cười ấm áp nhất. Nó dang rộng chân ra hết cỡ.
"Không có gì làm mẹ hạnh phúc hơn là một con gấu mẹ ôm con gấu con xinh đẹp vào lòng".
 ("There is one thing that still fills me with joy though." And she smiled her warmest smile. She opened her paws as wide as she could.
"Nothing makes me happier that a bear hug with my wonderful cub.")





Và tôi nhớ lại lời của mẹ gấu:

"Đã có thời, khi băng còn dày và chắc. Đã có nhiều hải cẩu để săn và để ăn. Nhưng không khí bây giờ đã ấm lên. Chúng ta cần phải đi xa hơn để có thể tìm thấy đồ ăn.
Thế giới của chúng ta đang thay đổi, và chúng ta cần phải làm những gì có thể để sống sót. 
Khi mẹ nhìn con, mẹ biết chúng ta vẫn có tương lai," . Mẹ gấu cười, mặc dù mắt mẹ rất buồn.


Thổ dân da đỏ Mỹ có câu:

"Không phải chúng ta thừa hưởng Trái Đất từ tổ tiên, mà chúng ta vay mượn nó từ con cháu"

Dù ai có thích hay không, tôi vẫn cho rằng: sử dụng gỗ tự nhiên là trò chơi của những kẻ trọc phú; săn bắn chim muông, phá hoại môi trường hay xả rác là hành động của kẻ thất học.


Safe the planet


HQ


Comments

Popular posts from this blog

Ngàn lý do để tôn vinh Chúa

ĐỘ NẶNG CỦA PHÍM ĐÀN PIANO (HAY TRỌNG LƯỢNG CẢM ỨNG PHÍM ĐÀN) - Tại sao phím đàn piano của tôi chơi cứng?

Nhạc Jazz là gì và làm thế nào để "thưởng thức" nó?