Hoa trinh nữ - Trần Thiện Thanh
.
Khi có "cao lương mỹ vị", người ta thưởng thức là chuyện thường; nhưng khi tâm hồn đã no nê, thì củ khoai, của sắn, bắp ngô nướng cũng đủ hương vị để ta nhấp nháp. Cảm ơn Tạo hóa đã tạo ra những sản phẩm đơn giản và tuyệt vời đến thế.
Âm nhạc cũng vậy, nhạc giao hưởng, nhạc bác học khó nghe, khó chơi, nhưng nghe được thì hay lắm, mà phải mặc Comple, giày Tây, vào nhà hát lớn, trang trọng, yên lặng, lắng nghe thì nó mới phù hợp...
Tuy nhiên, khi buồn (cả khi vui), đi dọc bờ biển, dừng chân bên lều rách, làm củ khoai nướng trong gió biển vi vu, yên lặng, tĩnh mịch, văng vẳng đâu đó, tiếng đàn tranh thánh thót... thì cảm giác đó cũng rất tuyệt.
Cái cao sang quyền quí, khó học, khó thưởng thức, khó nghe .. là bản chất của nghề chơi. Nếu ta sống không khéo, vô tình sẽ trở thành trọc phú vì tâm hồn hổ lốn, xôi thịt khi không hiểu các giá trị gần như bất biến của nghệ thuật chính thống và các giá trị cơ bản khác.
Con người không ai hoàn thiện, lúc đẹp, lúc xấu, song không thể phủ nhận, khi những tác phẩm không phai nhạt với thời gian thường được sáng tác trong những lúc tâm hồn thư thái, trong veo nhất.
"Hoa Trinh Nữ" do Ns Trần Thiện Thanh sáng tác năm 1967. Đã 50 năm, nhưng giá trị của nó vẫn còn nguyên trong từng câu chữ và lời ca.
Ông Trần Thiện Thanh sinh năm 1942 và mất năm 2005 tại Mỹ, là lính Việt Nam Cộng Hòa, làm việc trong Cục tâm lý chiến thời trước.
Bài hát thể hiện một tâm hồn thực đẹp của người lính bảo vệ quê hương, bảo vệ nền dân chủ non yếu, bảo vệ những giá trị, lý tưởng của họ.
Trên đời, điều tôi thấy ghê sợ và khinh bỉ nhất là sự kiêu ngạo, bệnh vĩ nhân và hoang tưởng.
Nhiều nghệ sĩ của chúng ta có một số khả năng nhất định (tất nhiên là rất cố gắng trong những điều kiện khó khăn), có thành đạt ở mức độ quốc gia lạc hậu như Việt nam, song nhiều người lại tưởng mình là ai, khoe khoang, hoang tưởng, thậm chí lớn tiếng phủ nhận âm nhạc miền Nam Việt Nam trước năm 1975.
Cá nhân tôi không kính phục và không đồng ý với suy nghĩ của đó.
Ông Trần Thiện Thanh |
Hoa trinh nữ - Trần Thiện Thanh
Qua một rừng hoang, gió núi theo sang, giũ bụi đường trên vai
Hái cây hoa dại, lẻ loi bên đường, gọi hoa Trinh Nữ
Hoa Trinh Nữ không mặn mà bằng nàng hồng kiêu sa
Hoa đâu dám khoe màu cùng nàng Cúc vàng tươi
Hoa không bán hương thơm như nàng Dạ Lý trong vườn
Nhưng hoa Trinh Nữ đẹp tựa chuyện tình hai chúng ta
Xưa thật là xưa nhớ mấy cho vừa, nhớ mẹ kể đêm mưa
Có ông vua trẻ xuất binh qua rừng, dẹp quân xâm lấn
Khi vua kéo quân về tình cờ gặp một giai nhân
Vua xao xuyến tâm hồn vời nàng về chốn hoàng cung
Truyền cho khắp nhân gian đem lụa là đến cho nàng
Trên ngôi cao chín tầng hoàng hậu đẹp hơn ánh sao
Tôi không phải là vua nên mộng ước thật bình thường
Như yêu một loài hoa trên vùng đá sỏi buồn phiền
Loài hoa không hương, không sắc màu, nhưng loài hoa biết xếp lá ngây thơ
Tôi không phải là vua nên nào biết đến xa hoa
Không ngọc ngà kiệu hoa, không nệm gấm, không cung son
Tôi chỉ là người lính xa nhà, thấy hoa, nhớ người yêu rất xa
Nâng nhẹ một cây, lá xếp trên tay, lá ngủ thật mê say
Ngỡ đôi mi gầy, khép đêm trăng đầy, cài then cung ái
Tôi nghe thoáng qua hồn mình vừa thành một quân vương
Quân vương giữa hoa rừng lòng bàng hoàng nhớ người thương
Và mong ước mai sau khi tan giặc nước vua về
Cho giai nhân ngóng đợi chỉ một cành Trinh Nữ thôi
https://www.youtube.com/watch?v=5Er8LjguFoM
HQ
Comments
Post a Comment