Cân bằng (Balance)
Nhân có bạn nhận xét về sự cân bằng. Xin có vài lời:
Từ khi biết nghĩ, tôi luôn tự tìm cách cân bằng mình. Quả thật là tai hại khi mất cân bằng.
Tôi có ông chú ruột. Trước kia, đi bộ đội, đánh được vài trận thì bị bắt và ngồi tù Việt nam Cộng hoà tại Phú Quốc.
Mấy chú lính Bắc 54 đánh chú tôi một trận và mắng: "Bọn tao chạy Cộng sản vào tận trong này, sao chúng mày còn chạy theo đánh chúng tao? Đ..mẹ cái bọn điên này...".
Đấy là chuyện chú tôi. Ông phải ngồi ở Phú Quốc 6 năm, gia đình không ai nghĩ chú tôi còn sống vì đơn vị báo mất tích. Sau 6 năm, ngày trao trả tù binh, chú tôi về. Chú gầy lắm, đứng không vững nhưng vẫn cười vì nhìn thấy cờ đỏ sao vàng (có nghĩa là chú không bị ngồi ở phía bên cờ vàng ba sọc nữa, vì nếu chú ở bên cờ vàng thì đồng nghĩa với ngồi tù ở Phú Quốc bởi chú là bộ đội cụ Hồ; và cũng tương tự, nhưng ở nghĩa khác, giống như lính Cộng Hoà sau ngày 30/4 di tản thành công và thấy được cờ Hợp Chủng Quốc vậy).
Đó là chuyện chính trị.
Từ ngày về, nụ cười luôn ở trên môi chú. Lúc con cái ốm đau, chú ít cười hơn nhưng vẫn tươi.
Cả nhà thương chú, tôi cũng vậy. Chú học y tá, chuyển sang trông xe cho cơ quan.
Chú bảo khi nào về hưu, chú xin làm bảo vệ cho cháu.
Chú lúc nào cũng vui, mặc dù chú nghèo.
Tôi thương chú!
Tôi có người quen. Cậu ấy có bà chị ruột. Chẳng biết ma tuý, quỉ tuý gì mà cả 2 vợ chồng bị kết án và phải ngồi "rọ"(tù) mất hơn 10 năm. Tù thì không sướng rồi. Ở ngoài đời không khéo còn không có mà ăn nữa là trong tù.
Cậu người quen kể rằng từ ngày anh chị ấy ra tù, cuộc sống đến ngày hôm nay cũng chưa khấm khá gì, nhưng lúc nào cũng thấy anh chị ấy cũng vui, mặt lúc nào cũng như bắt được vàng.
Con người được tôi luyện thì trở nên rắn chắc. Tất nhiên tôi không bảo mọi người đi buôn ma tuý để ngồi tù, nhưng ngoài cái mặt trái đáng trách của anh chị đó, ta thấy cái được của họ.
Họ đã phải chịu đựng, họ thấm thía, luôn trân trọng cái hạnh phúc đơn giản họ đang có mà hơn 10 năm họ đã trót đánh mất.
Đó là cái được, cái mất của cuộc đời.
Tôi ra khỏi Việt Nam năm 1989. Ngày đó, đất nước khổ lắm. Tôi sợ phải quay về nên lưu vong ở Đức, lăn lộn với cuộc sống trên đất khách quê người, sống bất hợp pháp, bị bắt và vào "rọ". Tôi cũng được đi "thùng kem"(xe chở tù) vài lần để đi xử vì sống không có giấy tờ, cũng được "thưởng thức" khoá số 8, cũng "thưởng thức" 4 tháng trong "rọ" - ăn có giờ, ị có nơi, chơi có chỗ...
Nói chung là khó chịu! Ngồi tù mà!
Về cơ bản thì tù Đức hay tù Việt đều giống nhau, chỉ có tù Việt thì khổ hơn nhiều vì nước mình còn nghèo, sống ở ngoài không khéo còn đói nữa là tù.
Dù vậy, tù Đức cũng nhiều thằng tự tử ra phết vì tù mà - đâu còn quyền gì, gọi điện thoại nó cũng cấm. Xin sùi bọt mép ra thì nó cho gọi được 5 phút.
Cũng cay lắm!
Ngày đó, tôi vẫn tìm mọi cách cân bằng mình vì tôi muốn sống.
Bạn tôi, bây giờ sắp chết rồi, chết vì bệnh ý (uống rượu nhiều), nói là :"Chúng ta phải sống, ngoài ra, không còn khả năng nào khác".
Đố ai nghĩ ra được cách khác, ngoài việc chúng ta phải sống (hay được sống)...
Từ đó trở đi, tôi luôn vui mặc dù cái tôi phải chịu đựng chỉ bằng một phần rất nhỏ những gì các bậc cha anh phải chịu; tuy nhiên, mỗi thời, mỗi khác, ngày xưa có cái khổ của ngày xưa, ngày nay có cái khổ của ngày nay - nhiều virus chẳng hạn, máy tính còn có virus nữa là người.
Có mà đầy!
Có một thứ, tất cả chúng ta phải đối mặt.
Đó là sự chết.
Cái đó khó cân bằng nhất , nhưng dở một cái, chúng ta phải cân bằng !
Tôi nói có sai không ạ?
Tôi tin Chúa, đôi khi cũng nghi ngờ nhưng nói chung là tin.
Không tin, tôi không sống nổi.
Phải chăng tôi yếu đuối và tìm chỗ trú thân cho sự cân bằng cuối cùng và khó khăn nhất của con người - đối mặt với sự chết ?
Một khi vẫn còn có tiền trong túi, bố mẹ khoẻ, anh em khoẻ, sức khoẻ tốt, vợ con ngoan, tôi lại nằm nhìn trần nhà nghĩ đến sự chết.
Quả thật là không thích lắm vì cái đó trước sau cũng đến với tất cả mọi người.
Ngày xưa, bố tôi bị tai nạn xe máy. Ông bị rất nặng nhưng ông đã may mắn thoát chết. Lúc đó, ông bằng tôi bây giờ. Chuyện đó, tôi còn nhớ.
Và bây giờ, tôi đã bằng tuổi ông. Cuộc sống thật nhanh phải không các bạn?
Dù sao cũng phải cân bằng để mà sống.
Xin Chúa ở cùng các bạn và ở cùng tôi đến mọi nơi của cuộc sống!
HQ
Từ khi biết nghĩ, tôi luôn tự tìm cách cân bằng mình. Quả thật là tai hại khi mất cân bằng.
Tôi có ông chú ruột. Trước kia, đi bộ đội, đánh được vài trận thì bị bắt và ngồi tù Việt nam Cộng hoà tại Phú Quốc.
Mấy chú lính Bắc 54 đánh chú tôi một trận và mắng: "Bọn tao chạy Cộng sản vào tận trong này, sao chúng mày còn chạy theo đánh chúng tao? Đ..mẹ cái bọn điên này...".
Đấy là chuyện chú tôi. Ông phải ngồi ở Phú Quốc 6 năm, gia đình không ai nghĩ chú tôi còn sống vì đơn vị báo mất tích. Sau 6 năm, ngày trao trả tù binh, chú tôi về. Chú gầy lắm, đứng không vững nhưng vẫn cười vì nhìn thấy cờ đỏ sao vàng (có nghĩa là chú không bị ngồi ở phía bên cờ vàng ba sọc nữa, vì nếu chú ở bên cờ vàng thì đồng nghĩa với ngồi tù ở Phú Quốc bởi chú là bộ đội cụ Hồ; và cũng tương tự, nhưng ở nghĩa khác, giống như lính Cộng Hoà sau ngày 30/4 di tản thành công và thấy được cờ Hợp Chủng Quốc vậy).
Đó là chuyện chính trị.
Từ ngày về, nụ cười luôn ở trên môi chú. Lúc con cái ốm đau, chú ít cười hơn nhưng vẫn tươi.
Cả nhà thương chú, tôi cũng vậy. Chú học y tá, chuyển sang trông xe cho cơ quan.
Chú bảo khi nào về hưu, chú xin làm bảo vệ cho cháu.
Chú lúc nào cũng vui, mặc dù chú nghèo.
Tôi thương chú!
Tôi có người quen. Cậu ấy có bà chị ruột. Chẳng biết ma tuý, quỉ tuý gì mà cả 2 vợ chồng bị kết án và phải ngồi "rọ"(tù) mất hơn 10 năm. Tù thì không sướng rồi. Ở ngoài đời không khéo còn không có mà ăn nữa là trong tù.
Cậu người quen kể rằng từ ngày anh chị ấy ra tù, cuộc sống đến ngày hôm nay cũng chưa khấm khá gì, nhưng lúc nào cũng thấy anh chị ấy cũng vui, mặt lúc nào cũng như bắt được vàng.
Con người được tôi luyện thì trở nên rắn chắc. Tất nhiên tôi không bảo mọi người đi buôn ma tuý để ngồi tù, nhưng ngoài cái mặt trái đáng trách của anh chị đó, ta thấy cái được của họ.
Họ đã phải chịu đựng, họ thấm thía, luôn trân trọng cái hạnh phúc đơn giản họ đang có mà hơn 10 năm họ đã trót đánh mất.
Đó là cái được, cái mất của cuộc đời.
Tôi ra khỏi Việt Nam năm 1989. Ngày đó, đất nước khổ lắm. Tôi sợ phải quay về nên lưu vong ở Đức, lăn lộn với cuộc sống trên đất khách quê người, sống bất hợp pháp, bị bắt và vào "rọ". Tôi cũng được đi "thùng kem"(xe chở tù) vài lần để đi xử vì sống không có giấy tờ, cũng được "thưởng thức" khoá số 8, cũng "thưởng thức" 4 tháng trong "rọ" - ăn có giờ, ị có nơi, chơi có chỗ...
Nói chung là khó chịu! Ngồi tù mà!
Về cơ bản thì tù Đức hay tù Việt đều giống nhau, chỉ có tù Việt thì khổ hơn nhiều vì nước mình còn nghèo, sống ở ngoài không khéo còn đói nữa là tù.
Dù vậy, tù Đức cũng nhiều thằng tự tử ra phết vì tù mà - đâu còn quyền gì, gọi điện thoại nó cũng cấm. Xin sùi bọt mép ra thì nó cho gọi được 5 phút.
Cũng cay lắm!
Ngày đó, tôi vẫn tìm mọi cách cân bằng mình vì tôi muốn sống.
Bạn tôi, bây giờ sắp chết rồi, chết vì bệnh ý (uống rượu nhiều), nói là :"Chúng ta phải sống, ngoài ra, không còn khả năng nào khác".
Đố ai nghĩ ra được cách khác, ngoài việc chúng ta phải sống (hay được sống)...
Từ đó trở đi, tôi luôn vui mặc dù cái tôi phải chịu đựng chỉ bằng một phần rất nhỏ những gì các bậc cha anh phải chịu; tuy nhiên, mỗi thời, mỗi khác, ngày xưa có cái khổ của ngày xưa, ngày nay có cái khổ của ngày nay - nhiều virus chẳng hạn, máy tính còn có virus nữa là người.
Có mà đầy!
Có một thứ, tất cả chúng ta phải đối mặt.
Đó là sự chết.
Cái đó khó cân bằng nhất , nhưng dở một cái, chúng ta phải cân bằng !
Tôi nói có sai không ạ?
Tôi tin Chúa, đôi khi cũng nghi ngờ nhưng nói chung là tin.
Không tin, tôi không sống nổi.
Phải chăng tôi yếu đuối và tìm chỗ trú thân cho sự cân bằng cuối cùng và khó khăn nhất của con người - đối mặt với sự chết ?
Một khi vẫn còn có tiền trong túi, bố mẹ khoẻ, anh em khoẻ, sức khoẻ tốt, vợ con ngoan, tôi lại nằm nhìn trần nhà nghĩ đến sự chết.
Quả thật là không thích lắm vì cái đó trước sau cũng đến với tất cả mọi người.
Ngày xưa, bố tôi bị tai nạn xe máy. Ông bị rất nặng nhưng ông đã may mắn thoát chết. Lúc đó, ông bằng tôi bây giờ. Chuyện đó, tôi còn nhớ.
Và bây giờ, tôi đã bằng tuổi ông. Cuộc sống thật nhanh phải không các bạn?
Dù sao cũng phải cân bằng để mà sống.
Xin Chúa ở cùng các bạn và ở cùng tôi đến mọi nơi của cuộc sống!
HQ
Quang ơi,
ReplyDeleteTôi không thích cái cân bằng này của Quang đâu. Tôi thích được sống (chứ không thích "phải sống", giống như Anh phải sống, của Khái Hưng), và được ... Chơi!
Nhưng có lẽ rồi thì ... tôi cũng phải sống, Quang ạ! Và có lẽ cũng sẽ ... phải cân bằng.
Chúc Quang một ngày sống cân bằng!
Sống quí lắm bạn ơi. Đó là món quà, và cũng có thể là sự trừng phạt lớn nhất mà Chúa gởi cho con ngừơi.
ReplyDeleteRất quí mến
thật sự xúc động, cảm ơn anh piano rất nhiều...
ReplyDelete