Posts

Showing posts from May, 2013

Cafe Piano

Image
Vẫn anh chàng lãng tử người xứ nghệ. Học luật tại Hà nội, học xong, anh xin học bổng tại Mỹ và hoàn thành khóa học ở đó. Đi khắp đó đây, hộ chiếu dày đặc những nơi anh đã đặt chân đến. Sau khi học, anh về Việt nam công tác, do nhu cầu công việc, anh luôn phải sang Mỹ. Và cái gì cũng thế, lặp đi lặp lại, sang Mỹ nhiều cũng làm cho anh chán ngán. Hiện, anh là đại diện cho một hãng luật nổi tiếng tại Việt nam. Oai thật !  Một lần đi công tác Nam Mỹ, anh leo lên dãy Andes và thấy rất lạnh và tự nhiên, anh thèm một ly cà phê nóng ở Hà Nội. Anh về Hà Nội và việc đầu tiên anh làm là đi tìm một ly cà phê. Không phải Nam Mỹ không có Cafe, mà anh cần uống nó ở Hà Nội. Người ta bảo : "Đầu tiên là ăn ở đâu, ăn với ai, và sau cũng mới là ăn cái gì". Anh chọn một quán lịch sự và gọi một ly, nhưng không may cho anh, ly cà phê quá dở. Anh gọi người phục vụ và hỏi ly cà phê bao nhiêu tiền và anh cũng hỏi thêm là chiếc ly trị giá bao nhiêu tiền vì anh muốn mua nó. Sau

GIỚI THIỆU CÁC DỊCH VỤ TIN CẬY

Image
Ngoài những dịch vụ tư vấn miễn phí trong ngành PIANO và Nhạc cụ, Huy Quang - Piano cũng giới thiệu những địa chỉ mà qua trải nghiệm thực tế, chúng tôi thấy đáng tin cậy và muốn giới thiệu ra cộng đồng, góp phần tạo nên một môi trường an toàn, lành mạnh cho tương lai. TRUNG TÂM TIẾNG ANH UCSI TẠI ĐÀ NẴNG Anh là người Việt hoặc có thể nói là người Tây. Anh nhìn giống Tây hơn ta, song anh nói tiếng Việt như tôi và bạn. Anh sinh ra ở Sài Gòn, năm 12 tuổi, anh sang Canada cũng mẹ và cha. Mẹ anh là người Việt, cha anh là người Canada, ở nhà, mẹ anh nói tiếng Việt với anh vì không muốn anh mất gốc, không muốn anh thành "thằng Tây con" , cha anh đương nhiên là nói tiếng Anh với anh. Kết quả là anh nói hai thứ tiếng thuần thục, anh vừa là "thằng Tây con và cũng là thằng Ta con"; v à một điều không thể quên là gia đình anh được giáo dục theo truyền thống Cơ đốc - kính Chúa, yêu người nên anh gắn bó và yêu thương quê cha đất tổ (ở đây phải hiểu theo nghĩa là quê mẹ

Ngàn lý do để tôn vinh Chúa

Image
Tại sao tôi tin Chúa? Vì không còn trẻ nữa, tôi cũng không tìm thấy tín ngưỡng nào tốt hơn. Sự ngờ vực có lẽ là bản chất của con người. Nếu tôi có thể nhìn thấy những dấu lạ của Chúa như một số môn đồ Chúa ngày xưa, có lẽ tôi đã không ngờ vực, song Chúa nói :   "Phước cho những kẻ chẳng thấy mà tin" (Giăng 20:29). Hàng ngày, sau khi làm việc, tôi ra biển ngồi nhìn mọi người nô đùa với sóng biển mà thương xót cho thân phận mình và họ. Họ được sống, được thấy, được cảm nhận, được hạnh phúc, được yêu thương, có thể bị ghét bỏ và phải chết. Tôi cầu xin Chúa một dấu lạ để tôi thực sự tin rằng Chúa tồn tại. Song thời nay, chắc chẳng còn ai được thấy điều đó nữa. Họ phải tự cảm nhận, tự thấy, tự trải nghiệm để tìm ra câu trả lời cho mình. Hôm qua là một ngày mệt mỏi, chẳng phải lý do gì mà chỉ do tôi mệt vì không phải ở tuổi thanh xuân nữa. Tôi nhìn chặng được mình đã qua và chặng đường sẽ phải đi hoặc có thể không đi được (vì một lý do nào đó) mà tự nhiên thấy buồn. Tấ

Tình yêu cuộc sống, và điều gì làm mẹ gấu buồn?

Image
Thực ra, chẳng có chuyện gì đáng bàn. Tôi chơi với một cậu (tạm gọi là bạn) . Hắn làm ăn cũng được, sống tiết kiệm vì thời sinh viên, hắn đã trải qua những khó khăn. Hắn mang được cả bố mẹ từ quê ra Hà Nội, chăm sóc được các em ăn học. Hắn có tiền và đất đai nhưng hắn vẫn ở nhà cấp 4 (nhà 1 tầng cũ) . Hắn làm lưới chống muỗi, lắp điều hòa, có tủ lạnh, ti vi, nhưng hắn quyết không xây nhà vì hắn cho thế là đủ. Hắn cũng chẳng mua ô tô vì hắn thấy không cần, hắn cho con hắn học trường làng với lý do là hắn muốn con hắn được rèn luyện. Thực ra, hắn có phần đúng. Hắn chi tiêu tiết kiệm và nhiều khi, đi chơi với hắn, tôi cảm thấy mệt về cách chi tiêu chi li của hắn. Hắn chắc chắn quá. Đơn giản là vậy ! Jack London (1876-1916) Tôi nghĩ đến truyện "Tình yêu cuộc sống" của nhà văn Mỹ Jack London kể về anh chàng bị lạc, bị đói. Và sau khi được cứu, chàng có đủ đồ ăn nhưng vẫn giấu khắp nơi để đề phòng lúc đói. Có lẽ đó là bệnh tâm lý. Khi người ta đã quá khổ, lúc đáng