Ở đâu không có lũ....
.
Chúng ta đã biết về ô nhiễm môi trường, bao gồm ô nhiễm đất, nguồn nước, không khí...
Nhân chuyện rộ lên về việc dừng hay tiếp tục duy trì cái loa phường, nay, chúng ta để ý thêm một thứ ô nhiễm khác, ô nhiễm âm thanh, có nghĩa là phải nghe những thứ mà chúng ta không muốn nghe.
(Gần 90% ý kiến muốn bỏ loa phường)
Sống ở đời, có lẽ ai cũng có thú vui lớn nhỏ.
Tôi có thú vui uống Capuchino mỗi ngày (một loại cà phê nhẹ).
Nếu bạn chưa tin Chúa và cho rằng những điều Chúa làm đều tốt đẹp thì bạn sẽ không tin rằng Eva ngày xưa có xinh không vì lúc đó chỉ có một người phụ nữ duy nhất nên Adam không thể có lựa chọn nào khác và chàng cũng chẳng có gì để so sánh.
Nếu bạn chưa từng ra nước ngoài hoặc bạn có đi cũng chỉ sang những nước giống Việt nam thì bạn sẽ chẳng có gì để so sánh; song nếu bạn có dịp sang những nước gọi là văn minh, đi chơi hoặc ở đó một thời gian hoặc nếu bạn chưa được đi mà chịu khó tìm hiểu, tôi nghĩ là bạn sẽ so sánh.
So với nhiều người ở Việt Nam nói chung, tôi có cái may mắn là được đi khá nhiều, ở khá lâu ở một số nước được coi là văn minh.
Và khi người ta được nhìn thấy những điều hay, mong muốn tự nhiên là ta mong đất nước mình học được một phần những cái hay đó. Tuy nhiên, việc đó không hề giản đơn. Khi một thói quen đã ăn vào máu, việc thay đổi nhiều khi bất khả thi.
Ở Việt Nam có một cụm từ mà mỗi lần nói đến, nghe nó hơi..."đau đau" - đó là "sống chung với lũ".
Nó thể hiện một điều gì đó không thể thay đổi - thường là điều tệ hại.
Và người ta vẫn tìm một góc riêng cho mình, đóng cửa, dựng hàng rào và chúng ta ở không gian riêng của chúng ta.
Tuy nhiên, chúng ta không thể không ra đường, không thể không hít thở, không thể không ăn và uống nước; và chúng ta không thể không va chạm với những gì kém văn minh, thậm chí những hành động không thể chấp nhận của những người xung quanh.
Chúng ta phải chấp nhận "sống chung với lũ".
Song, xu hướng tìm cho mình một không gian riêng, tách biệt nhất có lẽ là điều nhiều người nghĩ tới khi xã hội, nơi ta đang sống, có nhiều điều không được như ta mong muốn.
Và mọi người tiếp tục đi tìm...
Bạn tôi nói rằng bạn ấy không có vấn đề giống tôi, khi lái xe, người ta không tránh thì bạn ấy tránh. Tôi hiểu nhưng khi bạn dẫm phải một đống c..., tôi hỏi điều đó có làm bạn vui?
Tôi nghĩ là không, và chúng ta phải đi tìm niềm vui khác không phải là cái "đống" đấy .
Vâng, thưa các bạn, chúng ta phải chấp nhận "sống chung với lũ" nhưng phải nói trắng ra rằng chúng ta không thể vui với lũ được.
Như các bạn, tôi cũng tìm không gian sống và thưởng thức.
Sau một hồi chen chúc mệt nhọc của ngày dài, tôi thường đi uống Capuchino ở chỗ nào đó sạch sẽ, phục vụ đủ lễ độ, tôn trọng khách (không cần phải khép nép giả tạo), chất lượng đồ uống phải đạt, giá cao một chút không sao, miễn là phải phù hợp.
Và tôi tìm đến với Highlands Coffee - hệ thống bán Coffee của một Việt kiều Mỹ, thành lập tại Việt nam từ năm 1998.
(Highlands coffeee wiki)
Đến Highlands Coffee, bạn phải tự phục vụ, xếp hàng trả tiền lấy một thiết bị điện tử (tạm gọi là thẻ mua hàng), khi phục vụ làm xong đồ bạn đặt, thiết bị sẽ kêu và bạn phải đứng dậy tự lấy đồ chứ không ai mang ra cho bạn.
Highlands Coffee luôn tìm những địa điểm đắc địa nhất trong thành phố như cạnh khách sạn 5 sao, những vị trí đẹp, nhiều người qua lại nhất...
Tôi cũng là người bán hàng nên phong cách của Highlands làm tôi thích khi khách phải tự phục vụ. Nhiều người cho rằng khách hàng là Thượng Đế, nhưng tôi không nghĩ vậy, khách hàng cần được tôn trọng nhưng khách hàng không phải Thượng Đế, khái niệm này dẫn đến việc khách hàng hay đi quá giới hạn và quên mất họ là ai.
Bản thân tôi là nghệ sĩ, cụ thể là nhạc công được học khá bài bản. Vì vậy, tôi và những người giống tôi khá nhạy cảm về âm thanh.
Và trong không gian được cho là rất ổn của Highlands, tôi phát hiện ra một điều gần như là khó chịu - đó là âm nhạc.
Tôi vào Sài gòn, đến Đà nẵng, ra Hà nội, tôi đều uống Coffee ở Highlands mỗi ngày nhưng ở đâu cũng vậy, nhạc lấn át những câu chuyện chúng tôi muốn nói, nhạc phá đi không gian yên tĩnh chúng tôi muốn thư giãn bên bờ sông Hàn (Đà Nẵng), nhạc phá đi sự qui củ, chừng mực mà Highlands đã và đang tạo dựng ở Việt nam. Tôi đã nhiều lần đề nghị các Coffee Shop của Highlands vặn nhỏ nhạc nhưng họ đều nói là nhạc của hệ thống là vậy, họ không được phép thay đổi.
Coffee ở Highlands không hề rẻ, một ly Capuchino cỡ vừa khoảng 54 ngàn đồng Việt nam, nếu bạn uống mỗi ngày, bạn sẽ mất khoảng hơn 1.5 triệu VNĐ/ tháng, và đối với thu nhập chung ở Việt nam, nó không phải là ít (và xin nói thêm rằng không phải lúc nào bạn cũng đi uống coffee một mình).
"Sống chung với lũ", tôi nhớ lại cụm từ này và chợt tỉnh ra rằng cái "lũ" này lại từ bên Mỹ sang mặc dù nó là thương hiệu Việt Nam.
Một số bạn bè tôi dẫn đến Highlands đều có chung một nỗi khó chịu về âm nhạc ở đây, đặc biệt là những bạn làm về âm nhạc cổ điển.
Thế mới biết trong những thứ lộn nhộn ở Việt Nam, khi bạn muốn tìm một không gian của riêng bạn, không gian bạn thích không phải lúc nào cũng dễ - "lũ" ở khắp nơi.
Và một "sáng kiến" lóe lên - tôi định mua những gói coffee tôi thích, đóng cửa ở trong nhà, tự pha và uống mỗi ngày.
Song, tưởng dễ, nhưng không thể làm được vì chẳng nhẽ bạn không giao lưu với ai.
Và có một cách khác:
Hàng sáng, bạn tìm khách sạn 4 hoặc 5 sao, bạn chui vào đó uống coffee, giá sẽ khoảng trên dưới 100K/ly (chưa kể thuế). Ở đó, bạn sẽ có những khuôn mặt lịch thiệp (có thể giả, có thể thật), có chỗ ngồi đàng hoàng và đặc biệt, bạn sẽ khó có thể tìm thấy coffee khách sạn 5 sao nào mà có nhạc lộn nhộn, ô hợp, lấn át câu chuyện của những người muốn tìm không gian nhỏ để thư giản chứ không phải đơn giản chỉ là cốc coffee sáng.
Và cái giá đó là khoảng trên dưới 100 ngàn VNĐ/ly (chưa kể thuế), tháng khoảng 3 triệu VNĐ (cũng lại xin nhắc lại là không phải lúc nào bạn cũng đi uống coffee một mình).
Liệu có quá mắc so với thu nhập của người Việt nam nói chung khi phải trả từng đó cho một ly coffee sáng?
Việc coffee chỉ là thứ rất nhỏ trong cuộc sống bề bộn của chúng ta với gia đình, công việc và con cái.
Tuy nhiên, tôi mượn câu chuyện đó để nói về một thứ không nhỏ:
Chúng ta thực sự có môi trường sống hay không vì khi đi ra nước ngoài nhiều, tôi thấy những thứ tối thiểu như vậy của họ đều khá đạt chuẩn, chẳng bao giờ phải vào khách sạn 5 sao để tìm những thứ giản đơn như thế.
Ước gì cả thế giới chỉ có một quán coffee giống như Adam chỉ có mình nàng Eva mà thôi.
Lúc đó, tôi sẽ không nói nhiều như bây giờ và im tiệt luôn...
Và ông chủ của Highlands Coffee là David Thai kia, nếu gã vứt bỏ chữ Thai chắc sẽ chuẩn hơn.
Vẫn có gì đó không ổn...
Từ mai, mình sẽ tìm cách khác để uống Coffee, không nộp tiền hàng ngày cho gã này nữa .
Rất vui nếu bạn nào chỉ cho mình nơi đâu tạm giống như thế nhưng đừng đắt hơn vì Highlands đã là quá đắt đối với tôi.
Còn về cái loa phường, tôi hoàn toàn ủng hộ cái đồng chí Chủ tịch Thành phố vừa lên kia.
Bớt được "cái lũ"nào hay "cái lũ" đó.
HQ
Chúng ta đã biết về ô nhiễm môi trường, bao gồm ô nhiễm đất, nguồn nước, không khí...
Nhân chuyện rộ lên về việc dừng hay tiếp tục duy trì cái loa phường, nay, chúng ta để ý thêm một thứ ô nhiễm khác, ô nhiễm âm thanh, có nghĩa là phải nghe những thứ mà chúng ta không muốn nghe.
(Gần 90% ý kiến muốn bỏ loa phường)
Sống ở đời, có lẽ ai cũng có thú vui lớn nhỏ.
Tôi có thú vui uống Capuchino mỗi ngày (một loại cà phê nhẹ).
Nếu bạn chưa tin Chúa và cho rằng những điều Chúa làm đều tốt đẹp thì bạn sẽ không tin rằng Eva ngày xưa có xinh không vì lúc đó chỉ có một người phụ nữ duy nhất nên Adam không thể có lựa chọn nào khác và chàng cũng chẳng có gì để so sánh.
Nếu bạn chưa từng ra nước ngoài hoặc bạn có đi cũng chỉ sang những nước giống Việt nam thì bạn sẽ chẳng có gì để so sánh; song nếu bạn có dịp sang những nước gọi là văn minh, đi chơi hoặc ở đó một thời gian hoặc nếu bạn chưa được đi mà chịu khó tìm hiểu, tôi nghĩ là bạn sẽ so sánh.
So với nhiều người ở Việt Nam nói chung, tôi có cái may mắn là được đi khá nhiều, ở khá lâu ở một số nước được coi là văn minh.
Và khi người ta được nhìn thấy những điều hay, mong muốn tự nhiên là ta mong đất nước mình học được một phần những cái hay đó. Tuy nhiên, việc đó không hề giản đơn. Khi một thói quen đã ăn vào máu, việc thay đổi nhiều khi bất khả thi.
Ở Việt Nam có một cụm từ mà mỗi lần nói đến, nghe nó hơi..."đau đau" - đó là "sống chung với lũ".
Nó thể hiện một điều gì đó không thể thay đổi - thường là điều tệ hại.
Và người ta vẫn tìm một góc riêng cho mình, đóng cửa, dựng hàng rào và chúng ta ở không gian riêng của chúng ta.
Tuy nhiên, chúng ta không thể không ra đường, không thể không hít thở, không thể không ăn và uống nước; và chúng ta không thể không va chạm với những gì kém văn minh, thậm chí những hành động không thể chấp nhận của những người xung quanh.
Chúng ta phải chấp nhận "sống chung với lũ".
Song, xu hướng tìm cho mình một không gian riêng, tách biệt nhất có lẽ là điều nhiều người nghĩ tới khi xã hội, nơi ta đang sống, có nhiều điều không được như ta mong muốn.
Và mọi người tiếp tục đi tìm...
Bạn tôi nói rằng bạn ấy không có vấn đề giống tôi, khi lái xe, người ta không tránh thì bạn ấy tránh. Tôi hiểu nhưng khi bạn dẫm phải một đống c..., tôi hỏi điều đó có làm bạn vui?
Tôi nghĩ là không, và chúng ta phải đi tìm niềm vui khác không phải là cái "đống" đấy .
Vâng, thưa các bạn, chúng ta phải chấp nhận "sống chung với lũ" nhưng phải nói trắng ra rằng chúng ta không thể vui với lũ được.
Như các bạn, tôi cũng tìm không gian sống và thưởng thức.
Sau một hồi chen chúc mệt nhọc của ngày dài, tôi thường đi uống Capuchino ở chỗ nào đó sạch sẽ, phục vụ đủ lễ độ, tôn trọng khách (không cần phải khép nép giả tạo), chất lượng đồ uống phải đạt, giá cao một chút không sao, miễn là phải phù hợp.
Và tôi tìm đến với Highlands Coffee - hệ thống bán Coffee của một Việt kiều Mỹ, thành lập tại Việt nam từ năm 1998.
(Highlands coffeee wiki)
Đến Highlands Coffee, bạn phải tự phục vụ, xếp hàng trả tiền lấy một thiết bị điện tử (tạm gọi là thẻ mua hàng), khi phục vụ làm xong đồ bạn đặt, thiết bị sẽ kêu và bạn phải đứng dậy tự lấy đồ chứ không ai mang ra cho bạn.
Highlands Coffee luôn tìm những địa điểm đắc địa nhất trong thành phố như cạnh khách sạn 5 sao, những vị trí đẹp, nhiều người qua lại nhất...
Tôi cũng là người bán hàng nên phong cách của Highlands làm tôi thích khi khách phải tự phục vụ. Nhiều người cho rằng khách hàng là Thượng Đế, nhưng tôi không nghĩ vậy, khách hàng cần được tôn trọng nhưng khách hàng không phải Thượng Đế, khái niệm này dẫn đến việc khách hàng hay đi quá giới hạn và quên mất họ là ai.
Bản thân tôi là nghệ sĩ, cụ thể là nhạc công được học khá bài bản. Vì vậy, tôi và những người giống tôi khá nhạy cảm về âm thanh.
Và trong không gian được cho là rất ổn của Highlands, tôi phát hiện ra một điều gần như là khó chịu - đó là âm nhạc.
Tôi vào Sài gòn, đến Đà nẵng, ra Hà nội, tôi đều uống Coffee ở Highlands mỗi ngày nhưng ở đâu cũng vậy, nhạc lấn át những câu chuyện chúng tôi muốn nói, nhạc phá đi không gian yên tĩnh chúng tôi muốn thư giãn bên bờ sông Hàn (Đà Nẵng), nhạc phá đi sự qui củ, chừng mực mà Highlands đã và đang tạo dựng ở Việt nam. Tôi đã nhiều lần đề nghị các Coffee Shop của Highlands vặn nhỏ nhạc nhưng họ đều nói là nhạc của hệ thống là vậy, họ không được phép thay đổi.
Coffee ở Highlands không hề rẻ, một ly Capuchino cỡ vừa khoảng 54 ngàn đồng Việt nam, nếu bạn uống mỗi ngày, bạn sẽ mất khoảng hơn 1.5 triệu VNĐ/ tháng, và đối với thu nhập chung ở Việt nam, nó không phải là ít (và xin nói thêm rằng không phải lúc nào bạn cũng đi uống coffee một mình).
"Sống chung với lũ", tôi nhớ lại cụm từ này và chợt tỉnh ra rằng cái "lũ" này lại từ bên Mỹ sang mặc dù nó là thương hiệu Việt Nam.
Một số bạn bè tôi dẫn đến Highlands đều có chung một nỗi khó chịu về âm nhạc ở đây, đặc biệt là những bạn làm về âm nhạc cổ điển.
Thế mới biết trong những thứ lộn nhộn ở Việt Nam, khi bạn muốn tìm một không gian của riêng bạn, không gian bạn thích không phải lúc nào cũng dễ - "lũ" ở khắp nơi.
Và một "sáng kiến" lóe lên - tôi định mua những gói coffee tôi thích, đóng cửa ở trong nhà, tự pha và uống mỗi ngày.
Song, tưởng dễ, nhưng không thể làm được vì chẳng nhẽ bạn không giao lưu với ai.
Và có một cách khác:
Hàng sáng, bạn tìm khách sạn 4 hoặc 5 sao, bạn chui vào đó uống coffee, giá sẽ khoảng trên dưới 100K/ly (chưa kể thuế). Ở đó, bạn sẽ có những khuôn mặt lịch thiệp (có thể giả, có thể thật), có chỗ ngồi đàng hoàng và đặc biệt, bạn sẽ khó có thể tìm thấy coffee khách sạn 5 sao nào mà có nhạc lộn nhộn, ô hợp, lấn át câu chuyện của những người muốn tìm không gian nhỏ để thư giản chứ không phải đơn giản chỉ là cốc coffee sáng.
Và cái giá đó là khoảng trên dưới 100 ngàn VNĐ/ly (chưa kể thuế), tháng khoảng 3 triệu VNĐ (cũng lại xin nhắc lại là không phải lúc nào bạn cũng đi uống coffee một mình).
Liệu có quá mắc so với thu nhập của người Việt nam nói chung khi phải trả từng đó cho một ly coffee sáng?
Việc coffee chỉ là thứ rất nhỏ trong cuộc sống bề bộn của chúng ta với gia đình, công việc và con cái.
Tuy nhiên, tôi mượn câu chuyện đó để nói về một thứ không nhỏ:
Chúng ta thực sự có môi trường sống hay không vì khi đi ra nước ngoài nhiều, tôi thấy những thứ tối thiểu như vậy của họ đều khá đạt chuẩn, chẳng bao giờ phải vào khách sạn 5 sao để tìm những thứ giản đơn như thế.
Ước gì cả thế giới chỉ có một quán coffee giống như Adam chỉ có mình nàng Eva mà thôi.
Lúc đó, tôi sẽ không nói nhiều như bây giờ và im tiệt luôn...
Và ông chủ của Highlands Coffee là David Thai kia, nếu gã vứt bỏ chữ Thai chắc sẽ chuẩn hơn.
Vẫn có gì đó không ổn...
Từ mai, mình sẽ tìm cách khác để uống Coffee, không nộp tiền hàng ngày cho gã này nữa .
Rất vui nếu bạn nào chỉ cho mình nơi đâu tạm giống như thế nhưng đừng đắt hơn vì Highlands đã là quá đắt đối với tôi.
Còn về cái loa phường, tôi hoàn toàn ủng hộ cái đồng chí Chủ tịch Thành phố vừa lên kia.
Bớt được "cái lũ"nào hay "cái lũ" đó.
HQ
Comments
Post a Comment