Tình yêu và lòng biết ơn
Nhân ngày Tình yêu, nói về tình yêu và lòng biết ơn!
Lâu không gặp, hỏi cô em đã có người yêu và lấy chồng chưa. Nó bảo chưa. Mình nói có cũng được, không có cũng chẳng sao vì tìm được người hợp, yêu thương mình cả đời không bao giờ là dễ cả.
Ngày chưa lấy vợ, mình chỉ nghĩ đến mình là nhiều, có chăng, cũng hay nghĩ đến cha mẹ, anh em, tuy nhiên, tình yêu không đủ lớn để mình có thể sống hết mình và hi sinh lớn hơn.
Ngày lấy vợ và có con, mình không hiểu tại sao mình yêu những đứa trẻ đến thế, và tình yêu đó càng ngày càng lớn, nó choán hết cả tâm trí, nó làm cho mình sống mạnh mẽ hơn, hi sinh nhiều hơn, và có lẽ như nhiều ông bố bà mẹ khác, con trẻ dường như là tất cả của họ - hạnh phúc, buồn đau, tự hào, sự phấn đấu...
Mình không quan tâm gì nhiều ngoài việc phải làm cho những đứa trẻ được sống, được tự do, khỏe mạnh, và sống có ý nghĩa.
Nhiều lần, ngắm nhìn thế giới xung quanh, đặc biệt là ở Việt Nam mà cảm thấy nhiều điều thất vọng, cậu em bảo mình:
- Dù đất nước này thế nào thì anh cũng được hưởng những gì gần như là tốt nhất của nó: anh được học trường tốt của Việt Nam, anh được lành lặn khi nhiều người cùng lứa phải ra trận, lao động vất vả, bệnh tật, không lành lặn. Con anh cũng được sinh ra lành lặn, được học trường tốt, có nhiều đứa trẻ không được như vậy, chúng đã phải không lành lặn để con anh được lành lặn, nhiều đứa đã phải đói để con anh được no; nếu sau này anh muốn ra đi nước ngoài cùng gia đình để tìm môi trường tốt hơn thì anh cũng ra đi nhờ nguồn lực của đất nước này, anh đang kiếm tiền từ đất nước này, từ nguồn lực này để chi trả cho những gì anh muốn, cho tương lai của các con anh...
Vậy, theo em, đi đâu thì đi, anh và các con anh nên hướng về quê hương, nơi đã dành những gì tốt nhất cho anh và cho các con anh, dù cái tốt nhất ấy ở mức độ nào.
Chúng ra đi không phải để đi mãi, không phải để chạy trốn. Không, chúng ra đi để mở mang, để trải nghiệm, để có thêm phương tiện chắp cánh cho những ước mơ, và quan trọng hơn hết là để sau này về trả nợ những gì anh đã lấy ở đây đi. Món nợ này không thể không trả. Đây chưa nói đến vấn đề đạo đức, nó là bổn phận, nghĩa vụ, sự sòng phẳng có lợi cho đôi bên, đạo đức thì phải làm hơn nữa.
Nếu không hiểu điều đó, dù đi đâu, làm gì, chúng cũng không thể thành người và chẳng làm được gì.
Liệu lời khuyên đó có sòng phẳng, "logic" và đúng không?
Huy Quang
Comments
Post a Comment