Posts

Showing posts from 2009

Cầu nguyện nhân ngày Chúa giáng sinh

“Lúc khởi nguyên, Thượng Đế sáng tạo ra trời đất, Thượng Đế thấy việc mình làm thật rất tốt lành” … (Sách Sáng Thế Ký 1:26-31) Vừa đọc bài viết của Dr: Niko với tiều đề "Utah và tình yêu Mẹ Thiên nhiên" Nhân ngày Chúa giáng sinh, xin có vài lời: Nếu tôi và các bác, tất cả người Việt hiểu được sự lớn lao của Tạo Hoá, Đức Chúa Trời của người Do Thái, của Người Mỹ, của thế giới này và hiểu được sự nhỏ bé của con người hữu hạn chúng ta thì mọi việc đã đi theo một hướng khác. Tôi muốn nói đến sự kiêu ngạo đáng khinh của con người vì nếu xét lịch sử loài người, ta thấy, mọi sự kiêu ngạo đều dẫn tới diệt vong. Con người luôn nhỏ bé trước Tạo Hoá và may mắn sao, tôi hiểu được một phần chân lý đó. Trong cuốn: "Thế giới như tôi thấy" , Enstein viết: "Lý tưởng của tôi, lý tưởng soi đường và luôn làm dâng đầy trong tôi niềm cảm khái yêu đời, là Thiện, Mỹ và Chân. Không có cảm nhận về sự đồng điệu với những người cùng chí hướng, không có sự đau đáu với cá

HƯỚNG DẪN SỬ DỤNG VÀ BẢO QUẢN ĐÀN PIANO

1-CÓ HAI "KẺ THÙ" CHÍNH CỦA ĐÀN PIANO LÀ NƯỚC VÀ CHUỘT: KHÔNG ĐỂ LỌ HOA CÓ NƯỚC TRÊN NÓC ĐÀN (nước chảy vào búa đàn sẽ làm búa trương lên, không sử dụng được nữa. Linh kiện đúng để thay thế cần đặt bên Nhật khoảng 1 tháng và khá đắt tiền) CHUỘT NHẮT CÓ THỂ CHUI VÀO ĐÀN QUA 3 LỖ Ở DƯỚI BÀN ĐẠP - PEDAL. (đối với đàn Nhật, hầu như, đây là 3 lỗ duy nhất,chuột nhắt có thể chui vào đàn) Chuột vào cắn phím, dạ phím, dạ bịt âm và đặc biệt là búa đàn và như thế, đàn sẽ hỏng. Đối với đàn piano cũ (secondhand piano) thì việc thay linh kiện đúng chủng loại tương đối cầu kỳ vì chính hãng sản xuất đàn thường không tồn tại nữa hoặc có tồn tại thì việc gửi một cái búa mới để lắp cho một chiếc đàn cũ là việc họ không muốn làm; vì nếu họ luôn tạo điều kiện cho việc thay thế, sửa chữa piano cũ thì đàn mới sản xuất sẽ không tiêu thụ được nhiều. Hơn nữa, đối với đàn piano, việc thay một cái búa mới của chính hãng vào một cây đàn cũ thì âm thanh do chiếc búa mới tạo ra khi đập vào dây

Chạy trốn

Nhân bài "Viết cho con trai vừa có bằng lái xe " của Dr Niko", tôi xin có vài dòng: Nghệ sĩ thích sống theo cảm xúc, đôi khi ít lí trí nên hay làm sai, dẫn tới hay bị "ăn đòn" ... Năm 89, đỉnh điểm của thời bao cấp, khổ lắm, tôi sợ Việt Nam lắm nên tìm cách ra đi (không quay về) . Có cậu em, tính cực đoan, cho rằng tất cả những thằng bỏ đi đều là phản bội tổ quốc. Thằng ấy láo thế đấy! Nó bảo cả anh nó là phản bội tổ quốc... Có câu: "Bỏ tổ quốc ra đi là bỏ mẹ mình đi tìm một bà mẹ khác" . Tôi thấy cũng hay, nhưng vẫn hoài nghi vì tôi cũng kính trọng nhiều nhân sĩ Việt ở Hải Ngoại lắm - nói thật đấy, rất tôn trọng là đằng khác, tôi không nghĩ họ phản bội tổ quốc giống như kiểu "chụp mũ" của cậu em tôi. Nhà Dr này, tôi thấy nhiều người viết tốt lắm nên tôi cũng cẩn thận trong cách nói năng chứ không phán bừa giống cậu em tôi (không phải em ruột) . Tôi lại biết là trong thập niên 70, 80 và cả 90, rất nhiều người tìm mọi cách r

Thằng ăn cắp và lũ chó đàn

Image
Ra khỏi cửa, thấy chú bảo vệ ngân hàng bên cạnh đang nắm tay một thằng ăn cắp đấm đá túi bụi. Tôi đi đến, thằng ăn cắp tưởng tôi đến đánh hôi nên van xin liên hồi. Tôi hỏi chú bảo vệ là nó lấy gì, chú ấy bảo là nó cướp điện thoại. Nghe từ cướp, ghét quá, tôi định đá cho mấy cái, nhưng ngược lại với suy nghĩ, tôi hỏi chú bảo vệ là có cho nó ra đồn hay không. Chú ấy nhất quyết kéo tay nó vào nhà để gọi cảnh sát. Chú ấy vẫn đánh và tôi lại hỏi lại là có cho nó ra đồn hay tha cho nó. Người ta kéo đến đông, tôi sợ nó sẽ chết mất nếu vài người nữa nhảy vào đánh. Tôi bảo là tha cho nó. Chú bảo vệ nghe tôi và thả nó ra. Nó chạy mất. Báo cáo cảnh sát: Anh ấy mặc thường phục, thỉnh thoảng qua chỗ tôi chơi. Hôm nay, thấy đi qua, tôi gọi lại và bảo: - Anh dẹp hộ em cái xe tải đỗ trước cửa hàng cho em với. Đỗ chướng quá, không bán hàng được. - Ừ, anh quên mất. Anh cảnh sát trả lời. Anh ấy chuẩn bị đi, tôi lại nói: - Có người vừa bắt được thằng ăn trộm, đấm cho mấy cái rồi thả.

Cân bằng (Balance)

Image
Nhân có bạn nhận xét về sự cân bằng. Xin có vài lời: Từ khi biết nghĩ, tôi luôn tự tìm cách cân bằng mình. Quả thật là tai hại khi mất cân bằng. Tôi có ông chú ruột. Trước kia, đi bộ đội, đánh được vài trận thì bị bắt và ngồi tù Việt nam Cộng hoà tại Phú Quốc. Mấy chú lính Bắc 54 đánh chú tôi một trận và mắng: "Bọn tao chạy Cộng sản vào tận trong này, sao chúng mày còn chạy theo đánh chúng tao? Đ..mẹ cái bọn điên này..." . Đấy là chuyện chú tôi. Ông phải ngồi ở Phú Quốc 6 năm, gia đình không ai nghĩ chú tôi còn sống vì đơn vị báo mất tích. Sau 6 năm, ngày trao trả tù binh, chú tôi về. Chú gầy lắm, đứng không vững nhưng vẫn cười vì nhìn thấy cờ đỏ sao vàng (có nghĩa là chú không bị ngồi ở phía bên cờ vàng ba sọc nữa, vì nếu chú ở bên cờ vàng thì đồng nghĩa với ngồi tù ở Phú Quốc bởi chú là bộ đội cụ Hồ; và cũng tương tự, nhưng ở nghĩa khác, giống như lính Cộng Hoà sau ngày 30/4 di tản thành công và thấy được cờ Hợp Chủng Quốc vậy) . Đó là chuyện chính trị. Từ ngà

Hạnh phúc mong manh

Image
Có bà Tây dạy con một cách rất nghiêm túc rằng: "Con ơi, cuộc sống là những ngày và ngày buồn nhiều hơn ngày vui". Hình như thế (?) Những lúc không biết nói chuyện với ai, tôi viết blog . Đó là hạnh phúc mong manh. Tôi đang cảm thấy hạnh phúc và tôi có thể mất nó bất cứ lúc nào. Hiện tại, tôi khoẻ, bố mẹ tôi khoẻ, anh em tôi khoẻ và đặc biệt: các con tôi khoẻ (tôi không nhắc tới vợ tôi) nhưng... tất cả những cái đó sẽ được bao lâu và khi nào nó chấm dứt. Có thể ngày mai, nếu con tôi ốm, mà virus thì khắp nơi... có mà ĐẦY!! (nói theo cách nói của người Việt) thì... hạnh phúc sẽ tạm thời ra đi vài ... ngày rồi nó sẽ... nhả cho mình một ngày... rồi thì "những ngày" đó , sẽ "buồn nhiều hơn ngày vui". Vậy, chúng ta có thể gục ngã bất cứ lúc nào... Con tôi ốm, tôi phải đưa nó vào viện trong đêm. Bắt taxi, nghĩ tới mấy bệnh viện công đang quá tải mà rùng mình - người nằm la liệt. Tôi quen (có lẽ là thân) giáo sư, phó viện, nhưng cứ nhìn thấy

Mình thích...

Image
Joe Ruelle là người Canada, sống tại Việt Nam vài năm nay. Joe tên tiếng Việt là Dâu. Joe viết và nói tiếng Việt rất tốt. Thời gian này là mùa thu Hà Nội. Vậy, tôi đăng bài của Joe. Joe viết: Mình thích mùa thu Hà Nội. Mình thích người Hà Nội đội mũ len vào mùa đông rét lộc. Mình thích trẻ em Hà Nội nói "dạ, vâng ạ" . Mình thích đi dọc phố Lý Nam Đế vào đêm tối dưới vòm lá cây. Mình thích mùi bàn tay được rửa bằng nước nhuốm hương củ sả sau khi ăn ốc ở chỗ nho nhỏ gần phố Lò Đúc. Mình thích nghe người già kể chuyện Hà Nội ngày xưa , trước khi có xe máy, trước khi có Vincom và trước khi có mình. Mình thích giọng nói của người Sài Gòn. Mình thích nụ cười tự nhiên của người Đà Nẵng. Mình thích những sắc thái khác nhau của màu vàng trong các cánh đồng ngô quanh Sa Pa. Mình thích tính hào phóng của dân Kiên Giang, mặc dù họ nói tiếng Việt mình không hiểu một từ nào (mình học tiếng Việt ngoài Bắc) . Mình thích học tiếng Việt. Mình thích cảm giác khi say rượu nói lung

Huy Quang- Piano

Image
Cuộc sống giống như bản hoà tấu mà mỗi người nên chơi tốt phần việc của mình. Công ty chúng tôi cung cấp nhạc cụ và những dịch vụ xung quanh công việc này. Chúng tôi luôn muốn làm tốt nhất và đang tiếp tục cố gắng làm việc đó. Xin gửi tới Khách hàng lời chào trân trọng ! www.huyquangpiano.com